32

Bò con vàng

1 Dân sự thấy Môi-se ở trên núi chậm xuống, bèn nhóm lại chung quanh A-rôn mà nói rằng: Nào! hãy làm các thần để đi trước chúng tôi đi, vì về phần Môi-se nầy, là người đã dẫn chúng tôi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, chúng tôi chẳng biết điều chi đã xảy đến cho người rồi. 2 A-rôn đáp rằng: Hãy lột những vòng vàng đeo nơi tai vợ, con trai và con gái các ngươi đi, rồi đem lại cho ta. 3 Hết thảy đều lột vòng vàng nơi tai mình mà đem lại cho A-rôn; 4 người nhận lấy nơi tay họ, và dùng đục làm thành một bò con đúc. Dân chúng nói rằng: Hỡi Y-sơ-ra-ên! nầy là các thần của ngươi đã đem ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô. 5 A-rôn thấy vậy, bèn lập một bàn thờ trước mặt tượng bò đó; đoạn, người la lên rằng: Sáng mai sẽ có lễ tôn trọng Đức Giê-hô-va! 6 Sáng mai dân chúng bèn thức dậy sớm, dâng các của lễ thiêu và lễ thù ân; ngồi mà ăn uống, đoạn đứng dậy mà vui chơi.
7 Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Hãy xuống đi, vì dân mà ngươi đưa ra khỏi xứ Ê-díp-tô đã bại hoại rồi, 8 vội bỏ đạo ta truyền dạy, đúc một con bò tơ, mọp trước tượng bò đó và dâng của lễ cho nó mà nói rằng: Hỡi Y-sơ-ra-ên! đây là các thần đã dẫn ngươi lên khỏi xứ Ê-díp-tô! 9 Đức Giê-hô-va cũng phán cùng Môi-se rằng: Ta đã xem thấy dân nầy, kìa là một dân cứng cổ. 10 Vả, bây giờ hãy để mặc ta làm, hầu cho cơn thạnh nộ ta nổi lên cùng chúng nó, diệt chúng nó đi; nhưng ta sẽ làm cho ngươi thành một dân lớn.
11 Môi-se bèn nài xin Giê-hô-va Đức Chúa Trời người rằng: Lạy Đức Giê-hô-va, sao nổi thạnh nộ cùng dân Ngài? là dân mà Ngài đã dùng quyền lớn lao mạnh mẽ đưa ra khỏi xứ Ê-díp-tô. 12 Sao để cho người Ê-díp-tô nói rằng: Ngài đưa chúng nó ra khỏi xứ đặng làm hại cho, giết đi tại trong núi, cùng diệt chúng nó khỏi mặt đất? Cầu xin Chúa hãy nguôi cơn giận và bỏ qua điều tai họa mà Ngài muốn giáng cho dân Ngài. 13 Xin Chúa hãy nhớ lại Áp-ra-ham, Y-sác, Y-sơ-ra-ên, là các tôi tớ Ngài, mà Ngài có chỉ mình thề cùng họ rằng: Ta sẽ thêm dòng dõi các ngươi lên nhiều như sao trên trời, ta sẽ ban cho dòng dõi đó cả xứ mà ta chỉ phán, và họ sẽ được xứ ấy làm cơ nghiệp đời đời. 14 Đức Giê-hô-va bèn bỏ qua điều tai họa mà Ngài nói rằng sẽ giáng cho dân mình.

Môi-se liệng bể bảng luật

15 Đoạn, Môi-se ở trên núi trở xuống, tay cầm hai bảng chứng; hai bảng chứng có viết hai bên, mặt nầy và mặt kia. 16 Hai bảng đó là việc của Đức Chúa Trời làm ra; chữ cũng là chữ của Đức Chúa Trời khắc trên bảng. 17 Vả, Giô-suê nghe dân chúng la lên, bèn nói cùng Môi-se rằng: Trong trại quân có tiếng chiến đấu. 18 Môi-se đáp rằng: Chẳng phải tiếng kêu về thắng trận, cũng chẳng phải tiếng kêu về thua trận; nhưng ta nghe tiếng kẻ hát. 19 Khi đến gần trại quân, Môi-se thấy bò con và sự nhảy múa, bèn nổi giận, liệng hai bảng chứng khỏi tay mình, bể ra nơi chân núi; 20 đoạn lấy bò con của chúng đã đúc đem đốt trong lửa, rồi nghiền cho đến thành ra bụi, rải trên mặt nước, và cho dân Y-sơ-ra-ên uống.
21 Môi-se bèn nói cùng A-rôn rằng: Dân nầy làm chi anh, mà anh xui cho chúng phạm tội nặng dường ấy? 22 A-rôn đáp rằng: Xin chúa tôi đừng nổi giận, chúa biết rằng dân nầy chuyên làm điều ác! 23 Họ có nói cùng tôi rằng: Hãy làm các thần đi trước chúng tôi; vì về phần Môi-se nầy, là người đã dẫn chúng tôi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, chúng tôi chẳng biết có điều chi xảy đến cho người rồi. 24 Tôi bèn nói cùng chúng rằng: Ai có vàng hãy lột ra! Họ bèn đưa cho tôi, tôi bỏ vào lửa, và bởi đó thành ra bò con nầy.

Môi-se hành phạt dân sự

25 Vả, Môi-se thấy dân sự buông lung, vì A-rôn để họ buông lung, đến đỗi bị sỉ nhục trong vòng các thù nghịch, 26 thì người đứng nơi cửa trại quân mà nói rằng: Ai thuộc về Đức Giê-hô-va, hãy đến cùng ta đây! Hết thảy người Lê-vi đều nhóm lại gần bên người. 27 Người truyền cho họ rằng: Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, có phán như vầy: Mỗi người trong các ngươi hãy đeo gươm bên mình, đi qua đi lại trong trại quân, từ cửa nầy đến cửa kia, và mỗi người hãy giết anh em, bạn hữu, và kẻ lân cận mình. 28 Dân Lê-vi bèn làm y như lời Môi-se; trong ngày đó có chừng ba ngàn người bị chết. 29 Vả, Môi-se đã truyền rằng: Ngày nay mỗi người trong vòng các ngươi hãy dâng tay mình cho Đức Giê-hô-va, chẳng sá chi đến con trai hay là anh em mình, hầu cho các ngươi được ơn phước vậy

Môi-se cầu khẩn Đức Chúa Trời thế cho Y-sơ-ra-ên

30 Ngày mai, Môi-se nói cùng dân sự rằng: Các ngươi đã phạm một tội rất trọng; song bây giờ ta lên đến Đức Giê-hô-va, có lẽ ta sẽ được chuộc tội các ngươi chăng. 31 Vậy, Môi-se trở lên đến Đức Giê-hô-va mà thưa rằng: Ôi! dân sự nầy có phạm một tội trọng, làm cho mình các thần bằng vàng; 32 nhưng bây giờ xin Chúa tha tội cho họ! Bằng không, hãy xóa tên tôi khỏi sách Ngài đã chép đi. 33 Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Kẻ nào phạm tội cùng ta, ta sẽ xóa nó khỏi sách ta. 34 Bây giờ, hãy đi, dẫn dân sự đến nơi ta đã chỉ phán. Nầy thiên sứ ta sẽ đi trước ngươi; nhưng ngày nào ta hành phạt thì sẽ phạt tội chúng nó. 35 Đức Giê-hô-va hành phạt dân sự là vậy, vì dân sự phạm về tượng bò vàng mà A-rôn đã làm ra.

32

Bò con vàng

1Dân chúng ở dưới núi đợi mãi không thấy Mai-sen xuống mới kéo nhau đến gặp A-rôn và nói: "Xin ông tạo ra một vị thần để hướng dẫn chúng ta vì ông Mai-sen, người đã đem chúng ta ra khỏi Ai-cập, nay chẳng biết ra sao." 2A-rôn bảo họ: "Anh em tháo các vòng vàng đeo tai của vợ con rồi đem đến đây cho tôi." 3Vậy, họ đem đến cho ông các vòng đeo tai bằng vàng. 4A-rôn làm khuôn, nấu vàng và đúc tượng một bò con. Dân chúng thấy tượng bò con liền reo lên: "Y-sơ-ra-ên ơi! Đây là vị thần đã đem chúng ta ra khỏi Ai-cập!" 5Thấy thế, A-rôn liền lập một bàn thờ trước tượng bò con, rồi tuyên bố: "Ngày mai chúng ta ăn lễ mừng Chúa Hằng Hữu."
6Hôm sau họ dậy sớm, dâng của lễ thiêu và lễ vật tri ân rồi ngồi xuống ăn uống, và cùng nhau đứng dậy chơi đùa.
7Vào lúc ấy, Chúa Hằng Hữu phán dạy Mai-sen: "Bây giờ con phải xuống núi, vì đám dân con dẫn ra khỏi Ai-cập nay đã hư hỏng rồi! 8Họ đã vội rời bỏ đường lối Ta dạy bảo, đúc một tượng bò con, thờ lạy và dâng tế lễ cho nó, mà nói: "Y-sơ-ra-ên ơi! Đây là vị thần đã đem chúng ta ra khỏi Ai-cập."
9Chúa Hằng Hữu lại nói: "Ta đã rõ dân này lắm, chúng chỉ là một dân cứng đầu cứng cổ. 10Vậy con để mặc Ta tiêu diệt họ trong một trận lôi đình, rồi Ta sẽ cho con cháu con thành ra một dân tộc lớn."
11Nhưng Mai-sen khẩn cầu Thượng Đế: "Lạy Chúa Hằng Hữu, vì đâu trận lôi đình của Ngài lại nổi lên tiêu diệt chính dân Chúa là dân mà Chúa đã đưa tay Toàn năng dẫn dắt ra khỏi xứ Ai-cập? 12Sao để cho người Ai-cập nói được rằng: Ngài cố tình đem họ đi để tiêu diệt họ khỏi mặt đất? Vậy, xin Chúa nguôi giận và bỏ ý định trừng phạt dân Chúa. 13Xin Chúa nghĩ đến các đầy tớ Chúa là Áp-ra-ham, Y-sác và Y-sơ-ra-ên; Chúa có chỉ chính mình mà thề với họ rằng: Ta sẽ làm cho con cháu các ngươi đông như sao trời, Ta sẽ cho chúng nó tất cả đất này là đất Ta đã hứa, và họ sẽ hưởng đất này làm sản nghiệp mãi mãi."
14Chúa Hằng Hữu liền đổi ý không trừng phạt họ như Ngài đã nói.
15,16Mai-sen xuống núi, trên tay cầm hai bảng "Chứng cớ" có viết cả hai mặt. Chính tay Thượng Đế đã viết trên hai bảng đó.
17Khi Giô-suê nghe tiếng huyên náo, liền thưa với Mai-sen: "Có tiếng quân giao chiến trong trại." 18Nhưng Mai-sen đáp: "Đó không phải là tiếng reo hò chiến thắng, cũng chẳng phải là tiếng rên la chiến bại, mà là tiếng hát xướng."
19Khi họ đến gần trại, Mai-sen thấy tượng bò con và cảnh nhảy múa, liền nổi giận, ném hai bảng đá vào chân núi vỡ tan tành. 20Ông lấy tượng bò con đốt trong lửa xong đem nghiền nát ra thành bột, rắc trên nước, bắt dân Y-sơ-ra-ên uống.
21Ông hỏi A-rôn: "Dân này đã làm gì anh mà anh khiến họ mang tội nặng nề thế này?" 22A-rôn đáp: "Xin ngài nguôi giận, ngài biết dân này rõ quá, họ chỉ chuyên làm điều ác. 23Họ bảo tôi: Tạo một vị thần hướng dẫn chúng tôi, vì Mai-sen, người đem chúng ta ra khỏi Ai-cập, nay chẳng biết ra sao. 24Tôi mới bảo họ: Ai có vòng vàng, tháo ra. Vậy họ đưa vàng cho tôi, tôi bỏ vào lửa, mới thành ra con bò con này."
25Khi Mai-sen thấy dân chúng phóng đãng (vì A-rôn đã để cho họ như vậy, tạo cơ hội cho quân thù chế giễu), 26liền ra đứng ở cửa trại, kêu gọi: "Ai thuộc về Chúa Hằng Hữu, đến đây với ta!" Tất cả người Lê-vi đều tập họp bên ông. 27Ông nói với họ: "Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế của Y-sơ-ra-ên bảo: Mỗi người phải đeo kiếm vào, đi đi lại lại từ cửa này đến cửa kia trong trại và giết cả cho đến anh em ruột, người thân thích, láng giềng." 28Người Lê-vi vâng lời, và hôm ấy có chừng ba ngàn người chết. 29Mai-sen bảo người Lê-vi: "Hôm nay anh em đã hiến thân phục vụ Chúa Hằng Hữu, chẳng sá chi đến cả con cái, anh em ruột mình, vậy Chúa sẽ giáng phúc cho anh em."
30Ngày hôm sau, Mai-sen bảo nhân dân: "Anh chị em đã phạm tội nặng nề. Nhưng bây giờ tôi sẽ lên núi cầu khẩn Chúa Hằng Hữu, mong Ngài tha tội cho anh chị em."
31Vậy, Mai-sen trở lên gặp Chúa Hằng Hữu, thưa rằng: "Chúa ôi! Dân này đã phạm tội rất nặng, đã tạo cho mình thần bằng vàng. 32Nhưng xin Chúa tha tội cho họ, nếu không xin xóa tên con trong sách của Ngài đi." 33Chúa Hằng Hữu đáp lời Mai-sen: "Người nào phạm tội với Ta, tên người ấy sẽ bị xóa khỏi sách Ta. 34Còn hiện giờ, con phải dẫn dân đến nơi Ta đã bảo con. Có thiên sứ của ta đi trước con. Tuy nhiên, đến ngày hình phạt, Ta sẽ phạt tội dân này."
35Thế rồi, Chúa Hằng Hữu giáng tai họa trên dân Y-sơ-ra-ên vì họ đã thờ lạy tượng bò con A-rôn làm ra.