1 Đa-vít trốn khỏi Na-giốt trong Ra-ma, đến cùng Giô-na-than, mà nói rằng: Tôi đã làm chi, tội ác tôi là gì? Tôi đã phạm tội chi cùng cha anh, mà người toan hại mạng sống tôi? 2 Giô-na-than đáp cùng người rằng: Chẳng phải thế! Anh không chết đâu. Cha tôi chẳng làm một sự gì, bất luận lớn hay nhỏ, mà chẳng nói trước với tôi. Vậy, nhân sao cha tôi giấu sự nầy với tôi? Điều đó chẳng thể được. 3 Nhưng Đa-vít lại thề nguyền mà rằng: Cha anh biết rõ rằng tôi được ơn trước mặt anh, nên có nói rằng: Chớ nên cho Giô-na-than biết gì, kẻo nó phải lo buồn chăng. Song ta chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống và mạng sống của anh mà thề rằng, chỉ còn một bước cách tôi và sự chết mà thôi. 4 Giô-na-than đáp cùng Đa-vít rằng: Hễ anh muốn tôi làm điều gì, thì tôi sẽ làm cho anh. 5 Đa-vít tiếp rằng: Mai là ngày mồng một, tôi phải đi ngồi ăn chung bàn với vua. Hãy để cho tôi đi trốn trong đồng bằng cho đến chiều ngày thứ ba.⚓6 Nếu cha anh thấy tôi vắng mặt, thì hãy nói cùng người rằng: Đa-vít có cố nài xin tôi cho nó đi về Bết-lê-hem, quê hương nó, vì đó cả nhà nó dâng của lễ hằng năm. 7 Nếu người đáp: Tốt, thì kẻ tôi tớ anh sẽ được bình yên. Còn nếu người nổi giận, thì hãy biết rằng người định ý hại tôi. 8 Vậy, hãy tỏ lòng nhân từ cho kẻ tôi tớ anh, bởi vì anh đã nhân danh Đức Giê-hô-va mà kết ước cùng kẻ tôi tớ anh. Song phần tôi ví có tội gì, xin chính anh hãy giết tôi đi; cớ sao anh lại dẫn tôi đến cha anh? 9 Giô-na-than đáp lại rằng: Chớ có nghĩ như vậy! Trái lại, nếu tôi biết thật cha tôi định ý hại anh, dễ nào tôi chẳng cho anh hay? 10 Đa-vít đáp cùng Giô-na-than rằng: Nhưng nếu cha anh dùng lời nghiêm khắc đáp cùng anh, thì ai sẽ cho tôi hay? 11 Giô-na-than đáp cùng Đa-vít rằng: Hè, chúng ta hãy ra ngoài đồng. Cả hai đều đi ra ngoài đồng. 12 Giô-na-than nói cùng Đa-vít rằng: Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, làm chứng! Ngày mai hay là ngày mốt, tại giờ nầy, tôi sẽ dọ ý cha tôi. Nếu thấy chẳng có điều chi nên sợ cho anh, thì tôi không sai người nào đến cho anh hay biết; 13 còn nếu cha tôi quyết lòng làm hại anh, tôi sẽ cho anh hay trước, biểu anh đi, và anh sẽ đi bình yên. Bằng chẳng, nguyện Đức Giê-hô-va phạt Giô-na-than cách nặng nề! Cầu xin Đức Giê-hô-va ở cùng anh, như Ngài đã ở cùng cha tôi! 14 Và ngày sau, nếu tôi còn sống, có phải anh sẽ lấy sự nhân từ của Đức Giê-hô-va mà đãi tôi chăng? Nhưng nếu tôi chết, 15 dẫu khi Đức Giê-hô-va diệt hết thảy kẻ thù nghịch của Đa-vít khỏi mặt đất cho đến cùng, thì cũng chớ cất ơn thương nhà tôi đến đời đời.⚓16 Như vậy, Giô-na-than kết giao ước cùng nhà Đa-vít mà rằng: Đức Giê-hô-va sẽ báo thù những thù nghịch của Đa-vít. 17 Giô-na-than thương yêu Đa-vít như mạng sống mình vậy, nên khiến Đa-vít lại thề nữa. 18 Giô-na-than tiếp rằng: Mai là ngày mồng một, sự vắng mặt anh người ta ắt sẽ thấy; vì chỗ anh sẽ trống. 19 Ngày mốt, chớ quên đi xuống mau đến nơi anh đã ẩn ngày trước, là ngày định làm việc, và anh sẽ đợi gần bên hòn đá Ê-xe. 20 Tôi sẽ bắn ba mũi tên về phía hòn đá đó dường như tôi bắn vào một cái bia. 21 Đoạn, tôi sẽ sai tôi tớ tôi, và bảo nó rằng: Hãy đi lượm các mũi tên. Nếu tôi nói với nó rằng: Kìa, các mũi tên ở bên nầy mầy, hãy lượm lấy đi, --- bấy giờ anh hãy đến; tôi chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống mà thề, mọi việc đều bình an cho anh, chẳng có gì nên sợ hết! 22 Nhưng nếu tôi nói cùng đứa trẻ rằng: Kìa, các mũi tên ở bên kia mầy, --- bấy giờ anh khá đi, vì Đức Giê-hô-va khiến anh đi. 23 Còn về lời chúng ta đã nói nhau, nguyện Đức Giê-hô-va làm chứng giữa anh và tôi đến đời đời. 24 Vậy, Đa-vít ẩn trong đồng. Khi đến ngày mồng một, vua ngồi bàn đặng ăn bữa; 25 người ngồi nơi chỗ thường ngồi ở gần bên vách. Giô-na-than đứng dậy, và Áp-ne ngồi bên Sau-lơ; còn chỗ của Đa-vít thì bỏ không. 26 Ngày đó, Sau-lơ chẳng nói chi hết, vì tưởng rằng: Có sự rủi ro đã xảy đến cho hắn rồi! Chắc hẳn hắn không sạch, đã phải sự gì ô uế rồi. 27 Song ngày sau, là ngày mồng hai, chỗ của Đa-vít lại bỏ không nữa. Sau-lơ nói cùng Giô-na-than, con trai mình, rằng: Cớ sao con trai của Y-sai không đến dự ăn bữa hôm qua và ngày nay? 28 Giô-na-than thưa cùng Sau-lơ rằng: Đa-vít có nài xin phép tôi đi đến Bết-lê-hem, 29 mà rằng: Xin để tôi đi; vì nhà chúng tôi có một sự tế tự trong thành, mà anh tôi đã dặn tôi phải đi đến. Vậy bây giờ, nếu tôi được ơn trước mặt người, xin cho phép tôi lập tức đi đến đó đặng thăm các anh tôi. Ấy bởi cớ đó người không đến ngồi bàn. 30 Bấy giờ, Sau-lơ nổi giận cùng Giô-na-than, mà rằng: Ớ con trai gian tà và bội nghịch kia, ta biết mầy có kết bạn cùng con trai của Y-sai, đáng hổ nhục cho mầy, và đáng hổ nhục cho mẹ đã đẻ mầy thay! 31 Thật, hễ con trai Y-sai sống lâu trên mặt đất chừng nào, thì mầy và nước mầy chẳng vững bền chừng nấy. Vậy bây giờ, hãy sai đi kiếm nó, dẫn nó về cho ta; vì nó phải chết hẳn. 32 Giô-na-than thưa cùng Sau-lơ, cha mình, rằng: Cớ sao giết nó đi? Nó có làm điều gì? 33 Sau-lơ phóng cây giáo đặng đâm người; Giô-na-than bèn nhìn biết cha mình đã nhứt định giết Đa-vít. 34 Giô-na-than bèn chỗi dậy khỏi bàn, tức giận lắm, và trong ngày mồng hai chẳng ăn gì hết, lấy làm buồn bực về Đa-vít, vì cha mình đã sỉ nhục người. 35 Qua ngày sau, Giô-na-than đi ra ngoài đồng tại nơi đã hẹn cùng Đa-vít; có một đứa tôi tớ trẻ theo người. 36 Người nói cùng nó rằng: Hãy chạy lượm những tên ta sẽ bắn. Kẻ tôi tớ chạy, Giô-na-than bắn một mũi tên qua khỏi nó. 37 Khi kẻ tôi tớ đi đến nơi có tên Giô-na-than đã bắn, thì Giô-na-than la lên rằng: Tên há chẳng ở bên kia mầy sao? 38 Giô-na-than lại kêu kẻ tôi tớ rằng: Hãy đi mau, chớ dừng lại! Kẻ tôi tớ lượm mũi tên, rồi trở lại cùng chủ mình. 39 Vả, tôi tớ chẳng biết chi cả, song Đa-vít và Giô-na-than hiểu biết điều đó là gì. 40 Giô-na-than trao binh khí cho tôi tớ mình, và bảo rằng: Hãy đi, đem nó về trong thành. 41 Khi tôi tớ đã đi rồi, Đa-vít chỗi dậy từ phía nam; sấp mình xuống đất và lạy ba lần, đoạn hai người ôm nhau và khóc, Đa-vít khóc nhiều hơn. 42 Giô-na-than nói cùng Đa-vít rằng: Anh hãy đi bình an; chúng ta đã nhân danh Đức Giê-hô-va lập lời thề cùng nhau rằng: Đức Giê-hô-va sẽ làm chứng giữa tôi và anh, giữa dòng dõi tôi và dòng dõi anh đến đời đời. 43 Vậy, Đa-vít chỗi dậy và đi, còn Giô-na-than trở vào trong thành.
20
Yô-nathan Chuai Davĩt
1Moâm ki Davĩt dễq tễ ntốq Nayôt tâng vil Rama; chơ án pỡq ramóh Yô-nathan cớp blớh neq: “Cứq táq lôih ntrớu? Cứq táq ntrớu tỡ o chóq mpoaq mới, nŏ́q án yoc lứq cachĩt cứq?” 2Yô-nathan ta‑ỡi: “Mới tỡ bữn cuchĩt mŏ! Mpoaq cứq dốq atỡng cứq dáng dũ ranáq án ễ táq. Tam ranáq toâr tỡ la cớt, án tỡ nai cutooq ranáq ntrớu tỡ yỗn cứq dáng. Ranáq ki lứq tỡ bữn cỡt mŏ!” 3Ma Davĩt ta‑ỡi loah: “Mpoaq mới dáng mới ayooq cứq sa‑ữi lứq. Án tỡ khớn atỡng yỗn mới dáng máh ranáq án ễ táq chóq cứq, yuaq án ngcŏh mới ngua cớp tỡ bữn bũi cớp án. Cứq sễq thễ dũan nhơ ramứh Yiang Sursĩ cớp choâng moat mới, cứq ỡt yơng tễ ŏ́c cuchĩt ống muoi caryau sâng!” 4Yô-nathan pai: “Ntrớu mới yoc, cứq táq aki.” 5Chơ Davĩt ta‑ỡi Yô-nathan neq: “Tangái parnỡ la tangái táq rit cha bũi Casâi Loŏh Tamái, cớp puo ễq cứq cha parnơi cớp án. Khân mới hữm o, ki cứq pỡq tooq tâng ruang toau toâq tabữ tangái pra. 6Khân mpoaq mới nhêng mŏ tỡ bữn hữm cứq tâng ntốq ki, sễq mới atỡng neq: ‘Davĩt sễq tễ cứq chu pỡ dống án tâng vil Bet-lahem, yuaq khoiq toâq tangái dống sũ án chiau sang crơng tâng plỡ cumo.’ 7Khân án tỡ bữn pai ntrớu, cứq bữn ien khễ. Ma khân án nhôp, mới têq dáng raloaih án noâng chanchớm ễ táq cứq. 8Ngkíq, sễq mới táq ariang cứq sễq sanua. Cớp yống pacái máh parnai mới khoiq parkhán cớp cứq. Ma khân cứq táq lôih ntrớu, cứq sễq mới toâp cachĩt cứq. Chỗi yỗn mpoaq mới cachĩt cứq.” 9Yô-nathan ta‑ỡi án: “Cứq sễq mới chỗi chanchớm ngkíq! Khân cứq dáng raloaih mpoaq cứq ễ cachĩt mới, lứq samoât cứq atỡng yỗn mới dáng.” 10Chơ Davĩt blớh neq: “Khân mpoaq mới ta‑ỡi na mứt pahỡm nsóq, noau ễn toâq atỡng yỗn cứq dáng?” 11Yô-nathan ta‑ỡi: “Chơ! Sanua hái loŏh chu ruang voai.” Ngkíq alới bar náq loŏh chu ruang. 12Chơ Yô-nathan atỡng Davĩt neq: “Sễq Yiang Sursĩ, la Ncháu tỗp I-sarel, hữm cớp dáng tê tễ ranáq hái bar náq. Tâng tangái parnỡ tỡ la tangái pra, sám máh sanua nâi sĩa, cứq ễ tơm pahỡm mpoaq cứq. Khân án tỡ bữn nhôp mới, cứq ễ toâq atỡng loah mới. 13Ma khân án noâng ễ táq mới, sễq Yiang Sursĩ yỗn cứq roap tôt toau cuchĩt khân cứq tỡ bữn toâq atỡng yỗn mới dáng. Chơ mới cóq dễq yỗn vớt. Cứq sễq Yiang Sursĩ ỡt cớp mới machớng án khoiq ỡt cớp mpoaq cứq. 14Khân cứq noâng bữn tamoong, sễq mới yống níc máh ŏ́c hái khoiq parkhán dŏq yỗn tanoang tapứng lứq. Ma khân cứq cuchĩt, 15sễq mới tanoang tapứng níc machớng ki tê chóq dống sũ cứq. Toâq tangái léq Yiang Sursĩ pupứt táh nheq cũai par‑ũal mới, 16sễq yỗn máh santoiq hái parkhán nâi noâng ỡt níc. Khân mới táq lôih tễ ŏ́c hái parkhán, sễq Yiang Sursĩ toâp yỗn mới roap tôt.”⚓ 17Muoi trỗ ễn, Yô-nathan sễq Davĩt parkhán nhơ ŏ́c án ayooq, yuaq án ayooq Davĩt máh án ayooq tỗ án bữm. 18Chơ Yô-nathan atỡng Davĩt neq: “Tangái parnỡ la tangái táq rit cha bũi Casâi Loŏh Tamái. Khân mới payứh tễ ntốq ki, cỡt clống-clễng. 19Khân tangái pra la tỡ bữn hữm sĩa mới, ki cỡt clống-clễng lứq ễn. Ngkíq cóq mới pỡq tooq loah pỡ ntốq tiaq, ỡt yáng clĩ bốq tamáu ki. 20Chơ cứq ễ pán saráh chu ntốq mới ỡt pái tong. 21Moâm ki cứq ễ ớn samiang póng táq ranáq cứq pỡq tỗiq saráh. Khân cứq pai chóq án neq: ‘Nhêng ki! Saráh ỡt coah nâi; mới pỡq tỗiq ĩt!’, cóq mới loŏh tễ ntốq mới ỡt tooq. Cứq sễq thễ dũan samoât samơi lứq nhơ ramứh Yiang Sursĩ ca tamoong mantái níc, mới lứq bữn ien khễ. 22Ma khân cứq pai neq: ‘Saráh satooh coah tíh,’ cóq mới dễq toâp, yuaq Yiang Sursĩ ễq mới dễq yơng. 23Máh ŏ́c hái khoiq parkhán parnơi, lứq Yiang Sursĩ hữm cớp dáng tê.” 24Ngkíq Davĩt pỡq tooq tâng ruang. Tâng tangái táq rit cha bũi Casâi Loŏh Tamái bữn puo Salơ toâq cha pêl bũi. 25Án tacu bân ntốq án dốq tacu tớt cớp ratâng. Ap-nơ tacu coah Salơ, cớp Yô-nathan tacu yáng moat alới. Ma ntốq Davĩt tỡ bữn noau tacu. 26Tâng tangái ki Salơ tỡ bữn pai ntrớu, yuaq án chanchớm neq: “Cŏh lơ Davĩt táq ranáq ntrớu yỗn cỡt tỡ bữn bráh puai rit; ngkíq án cóq táq rit sambráh voai.” 27Toâq poang tarưp vớt tangái cha bũi, cỡt tangái bar, ma tỡ bữn hữm sĩa Davĩt ỡt ntốq ki. Ngkíq puo Salơ blớh Yô-nathan con samiang án neq: “Nŏ́q con samiang Yê-sai tỡ bữn toâq rôm cha bũi tangái nâi, dếh tangái mahái hỡ?” 28Yô-nathan ta‑ỡi: “Án sễq tễ cứq ễ chu pỡ vil Bet-lahem. 29Án pai neq: ‘Cứq sễq chu, yuaq tâng dống sũ cứq dững crơng ễ chiau sang yỗn Yiang Sursĩ, cớp máh ai cứq patâp cứq chu. Khân mới ayooq táq cứq, sễq mới yỗn cứq chu sa‑óh tỗp ai cứq.’ Cỗ ngkíq Davĩt tỡ bữn toâq rôm cha bũi parnơi cớp mpoaq.” 30Salơ nhôp Yô-nathan; mieiq án ngưr tháng, cớp án pai neq: “Mới la con saríh! Mbỡiq nâi cứq dáng mới pruam cớp con samiang Yê-sai. Ŏ́c nâi casiet lứq mới táq, dếh táq yỗn mpiq mới cỡt casiet tê. 31Khân con samiang Yê-sai noâng bữn tamoong, mới tỡ têq chỗn cỡt puo cruang nâi. Pỡq! Mới pỡq chuaq án, cớp dững án pỡ nâi. Yuaq án cóq cuchĩt!” 32Yô-nathan blớh mpoaq án: “Cỗ tian ntrớu án cóq cuchĩt? Án táq lôih ntrớu?” 33Ma bo ki toâp puo Salơ toal coih chóq Yô-nathan. Ngkíq, Yô-nathan dáng raloaih lứq mpoaq án ễ cachĩt Davĩt. 34Yóiq toâp Yô-nathan yuor, cớp mứt án sâng cutâu lứq. Chơ án loŏh tễ cachơng sana, tỡ bữn cha ntrớu loâng tâng tangái bar cha bũi casâi tamái. Án roâi sarnớm, cớp sâng túh ngua lứq tễ ranáq mpoaq án ễ táq chóq Davĩt. 35Toâq poang tarưp Yô-nathan loŏh ramóh Davĩt pỡ ruang, ariang alới khoiq partâp dŏq chơ. Án dững muoi noaq samiang póng pỡq nứng án. 36Án atỡng samiang ki neq: “Mới pỡq tỗiq saráh cứq pán nơ!” Samiang ki lúh pỡq tỗiq. Chơ Yô-nathan pán tamĩang rayư plỡ án. 37Tữ samiang ki toâq pỡ ntốq saráh satooh, Yô-nathan atỡng án casang lứq neq: “Saráh ỡt yáng tíh! 38Chỗi tayứng bân ntốq ki; pỡq chái!” Samiang ki pỡq tỗiq saráh, chơ án píh loah pỡ Yô-nathan, ncháu án. 39Ma án tỡ bữn dáng ntrớu loâng; ống Yô-nathan cớp Davĩt sâng dáng tễ ranáq ki. 40Chơ Yô-nathan yỗn saráh cớp tamĩang pỡ samiang ki, cớp ớn dững achu pỡ vil. 41Toâq vớt samiang ki pỡq, Davĩt loŏh tễ ntốq án ỡt tooq bân bốq tamáu. Án sacốh racớl cớp pũp crap cucốh Yô-nathan pái taláp. Davĩt cớp Yô-nathan rakĩau hũn hĩt cớp nhiam. Davĩt sâng ngua hỡn tễ Yô-nathan. 42Yô-nathan pai neq: “Cứq sễq Yiang Sursĩ ỡt cớp mới. Yiang Sursĩ lứq chuai mới cớp cứq, dếh tŏ́ng toiq mới cớp tŏ́ng toiq cứq hỡ, cóq yống níc máh ŏ́c hái khoiq parkhán.” Chơ Davĩt loŏh tễ Yô-nathan. Cớp Yô-nathan chu loah pỡ vil.