1 Đa-vít nói thầm nghĩ rằng: Chắc một ngày kia, ta sẽ chết bởi tay Sau-lơ. Ta chẳng làm chi hay hơn bằng trốn trong xứ Phi-li-tin, thì Sau-lơ sẽ chẳng còn kiếm ta trong cả địa phận Y-sơ-ra-ên nữa. Như vậy, ta sẽ thoát khỏi tay người. 2 Vậy, Đa-vít chỗi dậy, cùng sáu trăm người theo mình, sang qua đến A-kích, con trai Ma-óc, vua Gát. 3 Đa-vít và những kẻ theo người ở cùng A-kích tại Gát, mỗi người có gia quyến mình. Đa-vít có hai vợ theo, tức là A-hi-nô-am ở Gít-rê-ên và A-bi-ga-in, trước làm vợ của Na-banh ở Cạt-mên. 4 Sau-lơ hay rằng Đa-vít trốn đến Gát, thì thôi đuổi theo người. 5 Đa-vít nói cùng A-kích rằng: Nếu tôi được ơn trước mặt vua, xin hãy nhường cho tôi một nơi nào thuộc về các thành ở ngoài đồng bằng, để tôi ở đó. Vì tôi tớ vua ở trong đế đô với vua mà chi? 6 Vậy, trong ngày đó A-kích ban Xiếc-lác cho người; bởi cớ ấy, Xiếc-lác thuộc về vua Giu-đa cho đến ngày nay. 7 Thì giờ Đa-vít ngụ trong xứ dân Phi-li-tin là một năm bốn tháng. 8 Đa-vít và những kẻ theo người đi loán đến đất dân Ghê-su-rít, dân Ghiệt-xít, và dân A-ma-léc, là những dân tộc từ lâu đời ở miền lân cận Su-rơ cho đến xứ Ê-díp-tô. 9 Đa-vít phá hủy xứ nầy, chẳng để một người nam hay nữ còn sống; cướp lấy chiên, bò, lừa, lạc đà, và áo xống; đoạn, trở về cùng A-kích. 10 A-kích hỏi: Ngày nay, người đi xâm đoạt nơi nào? Đa-vít đáp: Trong miền nam đất Giu-đa, miền nam đất dân Giê-ra-mê-lít, và miền nam đất dân Kê-nít. 11 Đa-vít chẳng chừa một người nam hay nữ còn sống đặng dẫn về Gát; vì nói rằng, e chúng nó sẽ cáo chúng ta mà rằng: Đó là điều Đa-vít đã làm. Trọn lúc Đa-vít ngụ trong xứ dân Phi-li-tin, thường hay làm như vậy. 12 Cho nên A-kích tin Đa-vít, mà rằng: Hắn làm cho hắn bị gớm ghiếc nơi Y-sơ-ra-ên, là dân sự hắn, nên chắc hắn sẽ làm tôi tớ ta đời đời.
27
David Allied with the Philistines
1And David said in his heart, “Now I shall perish someday by the hand of Saul. Thereis nothing better for me than that I should speedily escape to the land of the Philistines; and Saul will despair of me, to seek me anymore in any part of Israel. So I shall escape out of his hand.” 2Then David arose ⚓and went over with the six hundred men who were with him ⚓to Achish the son of Maoch, king of Gath. 3So David dwelt with Achish at Gath, he and his men, each man with his household, and David ⚓with his two wives, Ahinoam the Jezreelitess, and Abigail the Carmelitess, Nabal’s widow. 4And it was told Saul that David had fled to Gath; so he sought him no more. 5Then David said to Achish, “If I have now found favor in your eyes, let them give me a place in some town in the country, that I may dwell there. For why should your servant dwell in the royal city with you?” 6So Achish gave him Ziklag that day. Therefore ⚓Ziklag has belonged to the kings of Judah to this day. 7Now the time that David ⚓dwelt in the country of the Philistines was one full year and four months. 8And David and his men went up and raided ⚓the Geshurites, ⚓the Girzites, and the ⚓Amalekites. For those nations were the inhabitants of the land from of old, ⚓as you go to Shur, even as far as the land of Egypt. 9Whenever David attacked the land, he left neither man nor woman alive, but took away the sheep, the oxen, the donkeys, the camels, and the apparel, and returned and came to Achish. 10Then Achish would say, “Where have you made a raid today?” And David would say, “Against the southern area of Judah, or against the southern area of ⚓the Jerahmeelites, or against the southern area of ⚓the Kenites.” 11David would save neither man nor woman alive, to bring news to Gath, saying, “Lest they should inform on us, saying, ‘Thus David did.’ ” And thus was his behavior all the time he dwelt in the country of the Philistines. 12So Achish believed David, saying, “He has made his people Israel utterly abhor him; therefore he will be my servant forever.”