2

Sự ngăm đe các dân ngoại khác

1 Hỡi dân chẳng biết xấu hổ! Hãy nhóm hiệp lại, phải, hãy nhóm hiệp lại, 2 trước khi mạng lịnh chưa ra, ngày giờ chưa qua như trấu, trước khi sự nóng giận của Đức Giê-hô-va chưa đến trên các ngươi, trước khi ngày thạnh nộ của Đức Giê-hô-va chưa đến trên các ngươi. 3 Hỡi các ngươi là mọi kẻ nhu mì của đất, làm theo mạng lịnh của Chúa, hãy tìm kiếm Đức Giê-hô-va, tìm kiếm sự công bình, tìm kiếm sự nhu mì, hoặc giả các ngươi sẽ được giấu kín trong ngày thạnh nộ của Đức Giê-hô-va.
4 Thật vậy, Ga-xa sẽ bỏ hoang, Ách-ca-lôn sẽ hoang vu; người ta sẽ đuổi dân cư Ách-đốt đương lúc giữa trưa, và Éc-rôn sẽ bị nhổ đi. 5 Khốn thay cho dân cư ở miền biển, tức là dân tộc Cơ-rết! Hỡi Ca-na-an là đất của người Phi-li-tin, lời của Đức Giê-hô-va cũng nghịch cùng các ngươi; ta sẽ hủy diệt ngươi cho đến không còn dân cư nữa. 6 Miền biển sẽ trở nên đồng cỏ, với những lều của kẻ chăn và chuồng của bầy chiên. 7 Miền ấy sẽ thuộc về phần sót lại của nhà Giu-đa; chúng nó sẽ chăn trong các nơi đó, ban tối sẽ nghỉ trong các nhà của Ách-ca-lôn; vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng nó sẽ thăm viếng chúng nó, và đem phu tù chúng nó trở về.
8 Ta đã nghe lời Mô-áp chế báng, lời con cái Am-môn sỉ nhục, chúng nó xỉ vả dân ta, khoe mình nghịch cùng bờ cõi nó. 9 Vậy nên, Đức Giê-hô-va vạn quân, tức là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán rằng: Thật như ta hằng sống, Mô-áp chắc sẽ giống như Sô-đôm, và con cái Am-môn sẽ giống như Gô-mô-rơ, thành ra một nơi đầy gai gốc, một hầm muối, một chỗ hoang vu đời đời; những kẻ sống sót của dân ta sẽ cướp bóc chúng nó, phần sót lại của dân ta sẽ được chúng nó làm sản nghiệp. 10 Điều đó xảy đến cho chúng nó vì chúng nó kiêu ngạo, sỉ vả và khoe mình nghịch cùng dân của Đức Giê-hô-va vạn quân.
11 Đức Giê-hô-va sẽ tỏ ra là đáng sợ cho chúng nó; vì Ngài sẽ làm cho các thần trên đất chịu đói; và người ta ai nấy sẽ từ nơi mình thờ lạy Ngài, dầu hết thảy các cù lao các nước cũng vậy. 12 Hỡi dân cư Ê-thi-ô-bi, các ngươi cũng sẽ bị đâm bởi gươm ta.
13 Đoạn, Đức Giê-hô-va sẽ dang tay về phía bắc, sẽ hủy diệt A-si-ri, làm cho Ni-ni-ve hoang vu, thành ra một chỗ khô khan như đồng vắng. 14 Những bầy thú vật sẽ nằm ở giữa nó; hết thảy các loài thú khác, cả đến chim bồ nông và con nhím cũng ở trên những đầu trụ nó. Tiếng chim kêu nghe nơi cửa sổ, sự hoang vu ở nơi ngạch cửa, và những mái gỗ bá hương đã bị dỡ đi. 15 Kìa, thành vui vẻ nầy đã ở yên không lo lắng và nói trong lòng mình rằng: Ta đây, ngoài ta không còn ai hết! Nó đã trở nên hoang vu, làm chỗ nằm cho loài thú vật là dường nào! Phàm kẻ đi qua sẽ khoa tay mà nhạo cười!

2

A Call to Repentance

  1Gather yourselves together, yes, gather together,
   O undesirable nation,
   2Before the decree is issued,
   Or the day passes like chaff,
   Before the Lord’s fierce anger comes upon you,
   Before the day of the Lord’s anger comes upon you!
   3Seek the Lord, all you meek of the earth,
   Who have upheld His justice.
   Seek righteousness, seek humility.
   It may be that you will be hidden
   In the day of the Lord’s anger.

Judgment on Nations

  4For Gaza shall be forsaken,
   And Ashkelon desolate;
   They shall drive out Ashdod at noonday,
   And Ekron shall be uprooted.
   5Woe to the inhabitants of the seacoast,
   The nation of the Cherethites!
   The word of the Lordis against you,
   O Canaan, land of the Philistines:
   “I will destroy you;
   So there shall be no inhabitant.”
  6The seacoast shall be pastures,
   With shelters for shepherds and folds for flocks.
   7The coast shall be for the remnant of the house of Judah;
   They shall feed their flocks there;
   In the houses of Ashkelon they shall lie down at evening.
   For the Lord their God will intervene for them,
   And return their captives.
  8“I have heard the reproach of Moab,
   And the insults of the people of Ammon,
   With which they have reproached My people,
   And made arrogant threats against their borders.
   9Therefore, as I live,”
   Says the Lord of hosts, the God of Israel,
   “Surely Moab shall be like Sodom,
   And the people of Ammon like Gomorrah—
   Overrun with weeds and saltpits,
   And a perpetual desolation.
   The residue of My people shall plunder them,
   And the remnant of My people shall possess them.”
  10This they shall have for their pride,
   Because they have reproached and made arrogant threats
   Against the people of the Lord of hosts.
   11The Lordwill be awesome to them,
   For He will reduce to nothing all the gods of the earth;
   People shall worship Him,
   Each one from his place,
   Indeed all the shores of the nations.
  12“You Ethiopians also,
   You shall be slain by My sword.”
  13And He will stretch out His hand against the north,
   Destroy Assyria,
   And make Nineveh a desolation,
   As dry as the wilderness.
   14The herds shall lie down in her midst,
   Every beast of the nation.
   Both the pelican and the bittern
   Shall lodge on the capitals of her pillars;
   Their voice shall sing in the windows;
   Desolation shall be at the threshold;
   For He will lay bare the cedar work.
   15This is the rejoicing city
   That dwelt securely,
   That said in her heart,
   “I am it, and there is none besides me.”
   How has she become a desolation,
   A place for beasts to lie down!
   Everyone who passes by her
   Shall hiss and shake his fist.