10

III. Phao-lô đối đáp cùng kẻ nghịch, binh vực chức sứ đồ mình

(Từ đoạn 10 đến đoạn 12)

Dầu có mặt hay vắng, Phao-lô cũng cứ một mực

1 Tôi là Phao-lô, bởi sự nhu mì, nhân từ của Đấng Christ mà xin anh em, --- tôi là người hèn hạ lắm trong khi gặp mặt giữa anh em, nhưng lúc vắng mặt, đối với anh em, tỏ ra biết bao là dạn dĩ! --- 2 tôi nài xin anh em chớ ép tôi, khi tôi sẽ có mặt, phải dùng sự dạn dĩ mà tôi toan dùng nghịch cùng mấy kẻ kia tưởng chúng tôi ăn ở theo xác thịt. 3 Vì chúng tôi dầu sống trong xác thịt, chớ chẳng tranh chiến theo xác thịt. 4 Vả, những khí giới mà chúng tôi dùng để chiến tranh là không phải thuộc về xác thịt đâu, bèn là bởi quyền năng của Đức Chúa Trời, có sức mạnh để đạp đổ các đồn lũy: 5 Nhờ khí giới đó chúng tôi đánh đổ các lý luận, mọi sự tự cao nổi lên nghịch cùng sự hiểu biết Đức Chúa Trời, và bắt hết các ý tưởng làm tôi vâng phục Đấng Christ. 6 Cũng nhờ khí giới đó, chúng tôi sẵn sàng phạt mọi kẻ chẳng phục, khi anh em đã chịu lụy trọn rồi.
7 Anh em cứ xem bề ngoài sao? Bằng có ai quyết mình thuộc về Đấng Christ, hãy ngẫm nghĩ rằng nếu người thuộc về Đấng Christ, thì chúng tôi cũng thuộc về Ngài. 8 Dầu khi tôi khoe mình khí quá về quyền phép Chúa đã ban cho chúng tôi, để gây dựng anh em, chớ chẳng phải để hủy diệt, thì tôi sẽ không hổ thẹn; 9 song tôi chẳng muốn làm bộ dọa anh em bằng thơ từ của tôi. 10 Có người nói rằng các thơ của người nặng lời và bạo mạnh; nhưng đến khi có mặt thì người yếu đuối và lời nói chẳng có giá gì. 11 Kẻ nói như vậy, hãy nghĩ rằng khi chúng tôi vắng mặt, lời trong thơ thể nào, thì khi có mặt, việc làm cũng thể ấy.

Phần Phao-lô trong chức sứ đồ

12 Thật chúng tôi không dám bằng vai hoặc sánh mình với những người kia, là kẻ hay tự phô mình. Nhưng lấy mình đo mình, lấy mình so sánh với mình, thì họ tỏ ra ít trí khôn. 13 Về phần chúng tôi, chẳng muốn khoe mình quá mực, chỉ theo mực về địa phận mà Đức Chúa Trời đã chỉ định cho chúng tôi tới đến anh em. 14 Bởi chưng chúng tôi chẳng vượt quá mực mình, như thể chúng tôi không đến cùng anh em, vì thật chúng tôi đã đem Tin lành của Đấng Christ mà đến nơi anh em trước hết. 15 Chúng tôi không khoe mình quá mực, cũng không khoe về việc người khác làm; nhưng mong rằng đức tin của anh em thêm lên, thì công việc chúng tôi cũng sẽ lớn lên thêm giữa anh em, theo giới hạn đã định cho chúng tôi, và công việc ấy càng mở mang, 16 cho đến nỗi chúng tôi sẽ có thể truyền Tin lành ra đến các xứ xa hơn xứ anh em, song chúng tôi không hề khoe mình về việc đã làm trong địa phận của người khác. 17 Nhưng ai khoe mình, hãy khoe mình trong Chúa. 18 Vì ấy chẳng phải là kẻ tự phô mình đáng được ưng chịu, bèn là kẻ mà Chúa gởi gắm.

10

The Spiritual War

1Now I, Paul, myself am pleading with you by the meekness and gentleness of Christ—who in presence am lowly among you, but being absent am bold toward you. 2But I beg you that when I am present I may not be bold with that confidence by which I intend to be bold against some, who think of us as if we walked according to the flesh. 3For though we walk in the flesh, we do not war according to the flesh. 4For the weapons of our warfare are not carnal but mighty in God for pulling down strongholds, 5casting down arguments and every high thing that exalts itself against the knowledge of God, bringing every thought into captivity to the obedience of Christ, 6and being ready to punish all disobedience when your obedience is fulfilled.

Reality of Paul’s Authority

7Do you look at things according to the outward appearance? If anyone is convinced in himself that he is Christ’s, let him again consider this in himself, that just as he is Christ’s, even so we are Christ’s. 8For even if I should boast somewhat more about our authority, which the Lord gave us for edification and not for your destruction, I shall not be ashamed— 9lest I seem to terrify you by letters. 10“For his letters,” they say, “are weighty and powerful, but his bodily presence is weak, and hisspeech contemptible.” 11Let such a person consider this, that what we are in word by letters when we are absent, such we will also be in deed when we are present.

Limits of Paul’s Authority

12For we dare not class ourselves or compare ourselves with those who commend themselves. But they, measuring themselves by themselves, and comparing themselves among themselves, are not wise. 13We, however, will not boast beyond measure, but within the limits of the sphere which God appointed us—a sphere which especially includes you. 14For we are not overextending ourselves (as though our authority did not extend to you), for it was to you that we came with the gospel of Christ; 15not boasting of things beyond measure, that is,in other men’s labors, but having hope, that as your faith is increased, we shall be greatly enlarged by you in our sphere, 16to preach the gospel in the regions beyond you, and not to boast in another man’s sphere of accomplishment.
17But “he who glories, let him glory in the LORD.” 18For not he who commends himself is approved, but whom the Lord commends.