18

米该雅警告亚哈

(王上22.1-28)

1约沙法大有财富和尊荣,他与亚哈结亲。 2过了几年,他下到撒玛利亚去见亚哈亚哈为他和跟从他的人宰了许多牛羊,劝他一同上去攻打基列拉末 3以色列亚哈犹大约沙法说:“你肯同我去攻打基列拉末吗?”他回答说:“你我不分彼此,我的军队就是你的军队,我们必与你一同去争战。”
4约沙法以色列王说:“请你先求问耶和华的话。” 5于是以色列王召集先知四百人,问他们说:“我可以上去攻打基列拉末吗?还是不要上去呢?”他们说:“可以上去,因为上帝必将那城交在王的手里。” 6约沙法说:“这里还有没有耶和华的先知,我们好求问他呢?” 7以色列王对约沙法说:“还有一个人,是音拉的儿子米该雅,我们可以托他求问耶和华。只是我真的很恨他,因为他对我说预言,从不说吉言,总是说凶信。”约沙法说:“请王不要这么说。” 8以色列王就召了一个官员来,说:“你快去,把音拉的儿子米该雅召来。” 9以色列王和犹大约沙法撒玛利亚城门前的禾场,各穿朝服,坐在宝座上,所有的先知都在他们面前说预言。 10基拿拿的儿子西底家为自己造了铁角,说:“耶和华如此说:‘你要用这些角抵触亚兰人,直到将他们灭尽。’” 11所有的先知也都这样预言说:“可以上基列拉末去,必然得胜,因为耶和华必将那城交在王的手中。”
12那去召米该雅的使者对他说:“看哪,众先知都异口同声向王说吉言,你也跟他们说一样的话,说吉言吧!” 13米该雅说:“我指着永生的耶和华起誓,我的上帝说什么,我就说什么。” 14米该雅来到王那里,王问他:“米该雅啊,我们可以上去攻打基列拉末吗?还是不要上去呢?”他说:“可以上去,必然得胜,敌人必交在你们手里。” 15王对他说:“我要你发誓多少次,你才会奉耶和华的名向我说实话呢?” 16米该雅说:“我看见以色列众人散布在山上,如同没有牧人的羊群一般。耶和华说:‘这些人没有主人,他们可以平安地各自回家去。’” 17以色列王对约沙法说:“我岂没有告诉你,这人对我说预言,从不说吉言,只说凶信吗?” 18米该雅说:“因此你们要听耶和华的话!我看见耶和华坐在宝座上,天上的万军侍立在他左右。 19耶和华说:‘谁去引诱以色列亚哈基列拉末去阵亡呢?’这个这样说,那个那样说。 20随后有一个灵出来,站在耶和华面前,说:‘我去引诱他。’耶和华问他:‘用什么方法呢?’ 21他说:‘我要出去,在他众先知的口中成为谎言的灵。’耶和华说:‘这样,你去引诱他,必能成功。你出去,照样做吧!’ 22现在,看哪,耶和华使谎言的灵入了你的这些先知的口,并且耶和华已经宣告要降祸于你。”
23基拿拿的儿子西底家前来打米该雅一巴掌,说:“耶和华的灵从哪里离开我向你说话呢?” 24米该雅说:“看哪,你进入严密的内室躲藏的那日,就必看见。” 25以色列王说:“把米该雅带走,交回给亚们市长和约阿施王子。 26你们要说:‘王如此说:把这个人关在监狱里,使他受苦,吃不饱喝不足,直等到我平安回来。’” 27米该雅说:“你若真的能平安回来,那就是耶和华没有藉我说话了。”他又说:“众百姓啊,你们都要听!”

亚哈阵亡

(王上22.29-35)

28以色列王和犹大约沙法基列拉末去。 29以色列王对约沙法说:“我要改装上阵,你可以仍穿王服。”于是以色列王改装,他们上阵去了。 30亚兰王吩咐他的战车长说:“你们不要与他们的大将或小兵交战,只要单单攻击以色列王。” 31那些战车长看见约沙法就说:“这一定是以色列王!”他们转过去与他交战。约沙法一呼喊,耶和华就帮助他,上帝使他们转离他。 32战车长见他不是以色列王,就转身不追他了。 33有一人开弓,并不知情,箭恰巧射入以色列王铠甲的缝里。王对驾车的说:“我受重伤了,你掉过车来,载我离开战场!” 34那日,战况越来越猛,以色列王勉强站在战车上,面对亚兰人,直到傍晚。日落的时候,王就死了。

18

Liên Minh giữa Giê-hô-sa-phát và A-háp

(1 Vua 22:1-27)

1Lúc ấy Giê-hô-sa-phát đã trở nên rất giàu có và rất được tôn trọng. Ông kết hôn để lập liên hệ đồng minh với A-háp. 2Sau đó vài năm ông đi xuống Sa-ma-ri để thăm A-háp. A-háp làm thịt rất nhiều chiên và bò để thết đãi ông và đoàn tùy tùng theo ông. Sau đó A-háp xúi giục ông đi với ông ấy lên tấn công Ra-mốt Ghi-lê-át. 3A-háp vua I-sơ-ra-ên nói với Giê-hô-sa-phát vua Giu-đa, “Ngài có muốn đi lên tấn công Ra-mốt Ghi-lê-át với tôi không?”
 Ông trả lời ông ấy, “Tôi sẽ đi với ngài. Dân tôi là dân ngài. Chúng tôi sẽ cùng ra trận với ngài.”
4Tuy nhiên Giê-hô-sa-phát nói tiếp với vua I-sơ-ra-ên, “Tôi xin ngài, chúng ta phải cầu hỏi ý CHÚA trước đã.” 5Vậy vua I-sơ-ra-ên triệu tập các tiên tri lại, bốn trăm người cả thảy, và hỏi họ, “Chúng ta có nên kéo quân lên đánh Ra-mốt Ghi-lê-át không, hay chúng ta nên ngưng lại?” Họ đáp, “Hãy đi lên, vì Ðức Chúa Trời sẽ phó nó vào trong tay vua.”
6Nhưng Giê-hô-sa-phát hỏi, “Ở đây còn có tiên tri nào khác của CHÚA, để chúng ta có thể thỉnh ý chăng?”
7Vua I-sơ-ra-ên nói với Giê-hô-sa-phát, “Còn một người nữa chúng ta có thể thỉnh ý CHÚA, Mi-cai-a con của Im-la, nhưng tôi ghét ông ấy, vì ông ấy không bao giờ nói tiên tri điều gì lành về tôi, nhưng chỉ nói toàn điều dữ thôi.”
 Giê-hô-sa-phát nói, “Xin ngài đừng nói như thế.”
8Bấy giờ vua I-sơ-ra-ên gọi một trong các quan của ông đến và bảo, “Hãy đem Mi-cai-a con của Im-la đến đây gấp.”
9Vả, lúc ấy vua I-sơ-ra-ên và Giê-hô-sa-phát vua Giu-đa đều mặc triều phục và đang ngồi trên ngai của họ trong sân đập lúa ở cổng Thành Sa-ma-ri, và tất cả tiên tri đều nói tiên tri trước mặt họ. 10Xê-đê-ki-a con của Kê-na-a-na làm cho ông các sừng bằng sắt và nói, “CHÚA phán thế nầy: Với các sừng nầy, ngươi sẽ húc dân A-ram cho đến khi chúng bị tiêu diệt.” 11Tất cả các tiên tri khác cũng nói tiên tri tương tự và bảo, “Hãy đi lên Ra-mốt Ghi-lê-át và sẽ được thắng lợi. CHÚA sẽ ban nó vào tay vua.”
12Vị sứ giả có phận sự đi gọi Mi-cai-a nói với ông, “Này, tất cả các tiên tri đều đã nói hợp với ý của vua; mong rằng những gì ông nói cũng sẽ phù hợp với họ, tức hợp với ý của vua.”
13Nhưng Mi-cai-a đáp, “Tôi chỉ sinh mạng của CHÚA mà thề rằng tôi sẽ nói những gì Ðức Chúa Trời phán bảo mà thôi.”
14Khi ông được đưa đến trước mặt vua, vua nói với ông, “Mi-cai-a, chúng ta có nên kéo lên Ra-mốt Ghi-lê-át đánh giặc, hay chúng ta nên ngưng lại?”
 Ông trả lời, “Hãy đi lên và sẽ được thắng lợi; chúng sẽ bị trao vào tay vua.”
15Nhưng vua nói với ông, “Ðã bao lần ta nói với ngươi rằng ngươi phải nhân danh CHÚA mà thề ngươi sẽ không nói điều chi khác hơn sự thật sao?”
16Bấy giờ Mi-cai-a nói, “Tôi thấy toàn dân I-sơ-ra-ên tản lạc trên khắp các núi, như chiên không có người chăn. CHÚA phán, ‘Những kẻ ấy không có người lãnh đạo. Ai nấy hãy trở về nhà mình bình an vô sự.’”
17Vua I-sơ-ra-ên nói với Giê-hô-sa-phát, “Tôi đã chẳng nói với ngài rằng ông ấy không bao giờ nói điều gì lành về tôi mà chỉ nói toàn điều dữ đấy sao?”
18Mi-cai-a nói, “Vậy hãy nghe sứ điệp của CHÚA: Tôi thấy CHÚA ngồi trên ngai của Ngài, với tất cả các thiên thần đứng hầu bên phải và bên trái Ngài. 19CHÚA phán, ‘Ai sẽ xúi giục A-háp vua I-sơ-ra-ên để nó đi lên Ra-mốt Ghi-lê-át hầu ngã gục ở đó?’ Bấy giờ các vị thiên thần phát biểu, vị nầy nói thế nầy, vị kia nói thể khác, 20cho đến khi có một vị thần đi ra, tiến đến trước mặt CHÚA, và tâu rằng, ‘Thần xin đi xúi giục ông ấy.’ CHÚA hỏi vị thần ấy, ‘Ngươi sẽ làm thế nào?’ 21Vị thần ấy đáp, ‘Thần sẽ ra đi và làm một thần nói dối trong miệng tất cả tiên tri của ông ấy.’ Ngài phán, ‘Ngươi sẽ xúi giục nó và ngươi sẽ thành công. Hãy đi và làm như thế.’ 22Vậy chúa thượng đã thấy đó, CHÚA đã đặt một thần nói dối trong miệng các tiên tri nầy của ngài. CHÚA định sẽ giáng họa cho ngài đó.”
23Bấy giờ Xê-đê-ki-a con của Kê-na-a-na đến gần Mi-cai-a, tát vào má ông ấy, và nói, “Thần của CHÚA đã đi ngả nào rời khỏi tôi mà đến nói với ông?”
24Mi-cai-a trả lời, “Ông sẽ khám phá ra điều đó trong ngày ông chui vào phòng trong cùng để lẩn trốn.”
25Bấy giờ vua I-sơ-ra-ên ra lịnh, “Hãy bắt hắn và trao cho A-môn quan trấn thủ kinh thành, cùng trao cho Hoàng Tử Giô-ách, 26và bảo, ‘Vua truyền lịnh thế nầy: Hãy nhốt tên nầy trong ngục và cho nó ăn uống đủ sống cầm hơi cho đến khi ta trở về bình an.’”
27Mi-cai-a nói, “Nếu ngài trở về bình an thì CHÚA đã không phán qua tôi.” Rồi ông nói tiếp, “Hỡi mọi người, hỡi tất cả các người, xin hãy nghe rõ điều đó.”

A-háp Tử Trận

(1 Vua 22:28-35)

28Vậy vua I-sơ-ra-ên và Giê-hô-sa-phát vua Giu-đa đi lên Ra-mốt Ghi-lê-át. 29Vua I-sơ-ra-ên nói với Giê-hô-sa-phát, “Tôi sẽ cải trang, còn ngài xin cứ mặc vương bào.” Thế là vua I-sơ-ra-ên cải trang, và họ cùng nhau ra trận. 30Bấy giờ vua A-ram đã ra lịnh cho các sĩ quan chỉ huy các xe chiến mã của ông, “Các ngươi chớ tấn công ai, bất luận nhỏ hay lớn, nhưng hãy tấn công một mình vua I-sơ-ra-ên cho ta.” 31Vậy khi giáp trận, các sĩ quan chỉ huy các xe chiến mã thấy Giê-hô-sa-phát, họ nói, “Ðó là vua I-sơ-ra-ên.” Thế là họ tập trung lực lượng vây đánh ông tới tấp. Thấy vậy Giê-hô-sa-phát kêu cầu lớn tiếng, và CHÚA giúp ông. Ðức Chúa Trời khiến chúng dang xa ông. 32Sau đó các sĩ quan chỉ huy các xe chiến mã thấy đó không phải là vua I-sơ-ra-ên, họ quay lại và không truy kích ông nữa. 33Bấy giờ một lính xạ tiễn giương cung bắn đại về hướng địch quân, không ngờ mũi tên trúng ngay vào giữa kẽ áo giáp của vua I-sơ-ra-ên. Ông nói với người đánh xe cho ông, “Hãy quay xe lại và đem ta ra khỏi trận mạc, vì ta đã bị thương.” 34Ngày hôm đó trận chiến càng lúc càng trở nên khốc liệt hơn. Vua I-sơ-ra-ên đã gượng đứng trên xe chiến mã của ông để đối diện với quân A-ram đến chiều tối, và khi mặt trời lặn, ông đã tắt thở.