6

耶稣使五千人吃饱

(太14.13-21;可6.30-44;路9.10-17)

1这些事以后,耶稣渡过加利利海,就是提比哩亚海 2有一大群人因为看见他在病人身上所行的神迹,就跟随他。 3耶稣上了山,和门徒一同坐在那里。 4那时犹太人的逾越节近了。 5耶稣举目看见一大群人来,就对腓力说:“我们到哪里去买饼给这些人吃呢?” 6他说这话是要考验腓力,他自己原知道要怎样做。 7腓力回答他:“就是两百个银币的饼也不够给他们每人吃一点点。” 8有一个门徒,就是西门.彼得的弟弟安得烈,对耶稣说: 9“这里有一个孩子,带着五个大麦饼和两条鱼,但是分给这么多人还算什么呢?” 10耶稣说:“你们叫大家坐下。”那地方的草多,人们就坐下,男人的数目约有五千。 11耶稣拿起饼来,祝谢了,就分给坐着的人,也同样分了鱼,都照他们所要的来分。 12他们吃饱后,耶稣对门徒说:“把剩下的碎屑收拾起来,免得糟蹋了。” 13他们就把那五个大麦饼的碎屑,就是大家吃剩的,收拾起来,装满了十二个篮子。 14人们看见耶稣所行的神迹,就说:“这真是那要到世上来的先知!” 15耶稣知道他们要来强迫他作王,就独自又退到山上去了。

耶稣在海上行走

(太14.22-33;可6.45-52)

16到了晚上,他的门徒下到海边, 17上了船,要过海往迦百农去。天已经黑了,耶稣还没有来到他们那里。 18忽然狂风大作,海浪翻腾。 19门徒摇橹,约行了十里多,看见耶稣在海面上走,渐渐靠近了船,他们就害怕。 20耶稣对他们说:“是我,不要怕!” 21门徒就欣然接他上船,船立刻到了他们所要去的地方。

耶稣是生命的粮

22第二天,留在海的对岸的众人发觉那里原来只有一条小船,而且耶稣没有同他的门徒上船,是门徒自己去的。 23另外有几条从提比哩亚来的小船,却停靠在主祝谢后给他们吃饼的地方附近。 24这时众人见耶稣和门徒都不在那里,就上了船,往迦百农去找耶稣。
25他们在海的对岸找到他后,对他说:“拉比,你几时到这里来的?” 26耶稣回答他们说:“我实实在在地告诉你们,你们找我,并不是因见了神迹,而是因吃饼吃饱了。 27不要为那会坏的食物操劳,而要为那存到永生的食物操劳。这食物是人子要赐给你们的,因为父上帝已印证了。” 28于是他们问他:“我们该做什么才算是做上帝的工作呢?” 29耶稣回答,对他们说:“信上帝所差来的,这就是上帝的工作。” 30于是他们对他说:“你行什么神迹,好让我们看见而信你呢?你到底要做什么呢? 31我们的祖宗在旷野吃过吗哪,如经上写着:‘他从天上赐下粮食来给他们吃。’” 32于是耶稣对他们说:“我实实在在地告诉你们,那从天上来的粮不是摩西赐给你们的,那从天上来的真粮是我父赐给你们的。 33因为上帝的粮就是那位从天上降下来,并且赐生命给世界的。”
34于是他们对他说:“主啊,请常常把这粮赐给我们!” 35耶稣对他们说:“我就是生命的粮。到我这里来的,绝不饥饿;信我的,永不干渴。 36可是,我告诉过你们,你们已经看见我,还是不信。 37凡父所赐给我的人,必到我这里来;到我这里来的,我总不丢弃他。 38因为我从天上降下来,不是要按自己的意愿行,而是要遵行差我来那位的旨意。 39差我来那位的旨意就是:他所赐给我的,要我一个也不失落,并且在末日使他复活。 40因为我父的旨意是要使每一个见了子而信的人得永生,并且在末日我要使他复活。”
41犹太人因为耶稣说“我是从天上降下来的粮”,就私下议论他, 42说:“这不是约瑟的儿子耶稣吗?我们岂不认得他的父母吗?现在他怎么说‘我是从天上降下来的’呢?” 43耶稣回答,对他们说:“你们不要彼此私下议论。 44若不是差我来的父吸引人,就没有人能到我这里来;到我这里来的,在末日我要使他复活。 45在先知书上写着:‘他们都要蒙上帝教导。’凡听了父的教导而学习的,都到我这里来。 46这不是说有人看见过父,惟独从上帝来的,他才看见过父。 47我实实在在地告诉你们,信的人有永生。 48我就是生命的粮。 49你们的祖宗在旷野吃过吗哪,还是死了。 50这是从天上降下来的粮,使人吃了就不死。 51我就是从天上降下来生命的粮;人若吃这粮,必永远活着。我为世人的生命所赐下的粮就是我的肉。”
52因此,犹太人彼此争论说:“这个人怎能把他的肉给我们吃呢?” 53耶稣对他们说:“我实实在在地告诉你们,你们若不吃人子的肉,不喝人子的血,在你们里面就没有生命。 54吃我肉、喝我血的人就有永生,并且在末日我要使他复活。 55我的肉是真正可吃的;我的血是真正可喝的。 56吃我肉、喝我血的人常在我里面,我也常在他里面。 57永生的父怎样差我来,我又怎样因父活着,照样,吃我肉的人也要因我活着。 58这是从天上降下来的粮,不像你们的祖宗吃过吗哪还是死了;吃这粮的人将永远活着。” 59这些话是耶稣在迦百农会堂里教导人的时候说的。

永生的话

60他的门徒中有好些人听见了,就说:“这话很难,谁听得进呢?” 61耶稣心里知道门徒为这话私下议论,就对他们说:“这话成了你们的绊脚石吗? 62如果你们看见人子升到他原来所在之处,会怎么样呢? 63圣灵赐人生命,肉体毫无用处。我对你们所说的话就是灵,就是生命。 64可是你们中间有些人不信。”耶稣起初就知道哪些人不信他,哪一个要出卖他。 65于是耶稣说:“所以,我对你们说过,若不是蒙我父的恩赐,没有人能到我这里来。”
66从此,他门徒中有很多退却了,不再和他同行。 67耶稣就对那十二使徒说:“你们也要离开吗?” 68西门.彼得回答他:“主啊,你有永生之道,我们还跟从谁呢? 69我们已经信了,又知道你是上帝的圣者。” 70耶稣回答他们:“我不是拣选了你们十二个吗?但你们中间有一个是魔鬼。” 71耶稣这话是指着要出卖他的加略西门的儿子犹大说的;他本是十二使徒里的一个。

6

Chúa Hóa Bánh Cho Năm Ngàn Người Ăn

1Sau những việc nầy, Đức Giê-su qua bên kia biển hồ Ga-li-lê, cũng gọi là Ti-bê-ri-át. 2Một đoàn người đông đảo đi theo Ngài vì được chứng kiến những dấu lạ Ngài làm cho những người bệnh. 3Đức Giê-su lên núi cùng ngồi với các môn đệ. 4Hôm ấy gần đến lễ Vượt Qua, kỳ hội lớn của người Do Thái.
5Vậy, Đức Giê-su ngước mắt lên, nhìn đoàn người đông đảo đến với Ngài rồi hỏi Phi-líp: “Ta tìm đâu ra bánh để mua cho họ ăn đây?” 6Ngài hỏi vậy để thử Phi-líp chứ Ngài đã biết mình sắp làm gì rồi.
7Phi-líp thưa: “Lấy hai trăm đồng đê-na-ri mua bánh cũng không đủ cho mỗi người một miếng nhỏ.”
8Một môn đệ khác của Ngài là An-rê, em Si-môn Phê-rơ, thưa với Ngài: 9“Đây có một cậu bé mang theo năm cái bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng đông thế nầy thì thấm vào đâu!”
10Đức Giê-su nói: “Hãy bảo người ta ngồi xuống!” Chỗ ấy có nhiều cỏ, nên họ ngồi lại, kể riêng đàn ông có đến năm ngàn. 11Vậy, Đức Giê-su cầm bánh, cảm tạ Đức Chúa Trời rồi phân phát cho những người ngồi đó, xong bánh lại đến cá, ai muốn bao nhiêu tùy ý.
12Khi họ đã ăn no, Ngài bảo các môn đệ: “Hãy thu lượm bánh thừa để khỏi phí phạm.” 13Vậy họ thu lượm những mảnh vụn của năm chiếc bánh lúa mạch mà người ta đã ăn, được mười hai giỏ đầy.
14Khi đã thấy phép lạ Ngài làm, người ta bảo nhau: “Người nầy chính là vị tiên tri, Đấng phải đến thế gian.” 15Rồi vì biết rằng họ sắp đến ép Ngài lên làm vua, Đức Giê-su lại lánh lên núi một mình.
16Đến chiều, các môn đệ của Ngài trở xuống biển, 17lên thuyền sang bờ bên kia về hướng Ca-pha-na-um. Trời đã tối mà Đức Giê-su vẫn chưa đến với họ. 18Gió chợt thổi mạnh và biển nổi sóng lớn. 19Họ chèo chống được khoảng năm hay sáu cây số, thì thấy Đức Giê-su đi trên mặt biển đến gần thuyền. Họ kinh hoàng, 20nhưng Ngài bảo họ: “Chính Ta đây, đừng sợ nữa!” 21Họ muốn rước Ngài vào thuyền, thì lập tức thuyền đã cập vào bến mà họ định đi đến.
22Ngày hôm sau, đoàn dân còn ở lại bên kia biển hồ thấy ở đó chỉ có một chiếc thuyền mà Đức Giê-su thì không xuống thuyền với các môn đệ, chỉ có các môn đệ của Ngài chèo đi thôi. 23Những thuyền khác từ Ti-bê-ri-át cập bến gần chỗ đoàn dân đã ăn bánh sau khi Chúa tạ ơn. 24Vì vậy, khi đoàn dân không thấy Đức Giê-su và các môn đệ Ngài ở đó thì lên thuyền đến Ca-pha-na-um tìm Đức Giê-su.
25Khi gặp được Ngài bên kia bờ biển, họ hỏi Ngài: “Thưa Thầy, Thầy đến đây lúc nào vậy?”
26Đức Giê-su đáp: “Thật vậy, Ta bảo các người: Các người tìm Ta chẳng phải vì đã chứng kiến các dấu lạ nhưng chỉ vì được bánh ăn no nê! 27Đừng khổ vì miếng ăn hay hư nát nhưng vì thức ăn còn đến sự sống vĩnh phúc mà Con Người sẽ ban cho các người. Đức Chúa Trời là Cha đã ấn chứng cho Người!”
28Họ thưa: “Chúng tôi phải làm gì để được làm việc của Đức Chúa Trời?”
29Đức Giê-su đáp: “Làm việc của Đức Chúa Trời là tin Đấng mà Ngài đã sai đến.”
30Họ nói với Ngài: “Vậy Thầy tự làm dấu lạ gì cho chúng tôi thấy để tin Thầy? Thầy sắp thi thố việc gì đây? 31Tổ phụ chúng ta ăn bánh ma-na trong đồng hoang, đúng như Kinh Thánh chép: ‘Họ ăn bánh từ trời ban xuống.’ ”
32Đức Giê-su đáp: “Thật vậy, Ta bảo các người: Không phải Môi-se cho các người bánh từ trời đâu, nhưng chính Cha Ta mới thật ban cho các người bánh từ trời! 33Vì bánh của Đức Chúa Trời là bánh từ trời xuống, cung ứng sự sống cho loài người.”
34Họ nói: “Thưa Thầy, xin cứ luôn luôn ban cho chúng tôi thứ bánh ấy!”
35Đức Giê-su đáp: “Chính Ta là bánh hằng sống, ai đến với Ta sẽ không bao giờ đói, còn ai tin Ta sẽ chẳng bao giờ khát! 36Nhưng Ta đã nói với các người, dù thấy Ta nhưng các người vẫn không chịu tin. 37Tất cả những gì Cha cho Ta sẽ quy về Ta, người nào đến với Ta, Ta sẽ không bao giờ ruồng bỏ! 38Vì Ta từ trời xuống không phải để làm theo ý riêng Ta, nhưng theo ý Đấng đã sai Ta. 39Và đây là ý Đấng đã sai Ta, ấy là tất cả những người Cha đã cho Ta, Ta sẽ không để cho hư mất, nhưng Ta sẽ làm cho sống lại trong ngày cuối cùng. 40Vì đây là ý Cha Ta, ấy là người nào nhận ra Con và tin theo Ngài thì sẽ được sự sống vĩnh phúc, và chính Ta sẽ khiến người ấy sống lại trong ngày cuối cùng!”
41Thế là người Do Thái bắt đầu thì thầm bàn tán với nhau vì câu Ngài nói: Ta là bánh từ trời xuống. 42Họ bảo: “Người nầy không phải là Giê-su con Giô-sép sao? Cha mẹ anh ấy chúng ta đều biết cả, sao bây giờ lại dám nói: Ta từ trời xuống?”
43Đức Giê-su đáp: “Đừng xầm xì với nhau nữa! 44Không một ai có thể đến với Ta nếu không được Cha là Đấng đã sai Ta đem đến và Ta sẽ khiến người ấy sống lại trong ngày cuối cùng! 45Kinh Tiên Tri chép: ‘Mọi người sẽ được Đức Chúa Trời chỉ dạy.’ Người nào lắng nghe Cha và học theo thì đến với Ta. 46Không ai thấy được Cha, ngoài Đấng ở cùng Đức Chúa Trời, chính Đấng ấy đã thấy Cha. 47Thật vậy, Ta bảo các người: Người nào tin thì được sự sống vĩnh phúc. 48Chính Ta là bánh hằng sống. 49Tổ phụ các người đã ăn bánh ma-na trong đồng hoang rồi cũng chết. 50Còn đây là bánh từ trời xuống để người nào ăn khỏi phải chết. 51Chính Ta là bánh hằng sống từ trời xuống, người nào ăn bánh nầy sẽ sống đời đời. Và bánh mà Ta sẽ ban để loài người được sống chính là thân xác Ta.”
52Người Do Thái liền cãi vã với nhau rằng: “Làm sao người nầy có thể lấy thân xác mình cho chúng ta ăn được?”
53Đức Giê-su nói: “Thật vậy, Ta bảo các người: Các người sẽ không có được sự sống trong mình cho đến chừng các người ăn thịt của Con Người và uống huyết của Người. 54Người nào ăn thịt Ta và uống huyết Ta thì được sự sống vĩnh phúc, còn chính Ta sẽ khiến người ấy sống lại trong ngày cuối cùng. 55Vì thân xác Ta thật là thức ăn và huyết Ta thật là thức uống. 56Người nào ăn thịt Ta và uống huyết Ta thì ở trong Ta và chính Ta ở trong người. 57Vì như Cha hằng sống đã sai Ta và Ta nhờ Cha mà sống, thì người nào ăn lấy Ta cũng sẽ nhờ Ta mà sống như vậy. 58Đây là bánh từ trời xuống, nào phải như thứ bánh tổ phụ đã ăn rồi cũng chết. Người nào ăn bánh nầy sẽ sống đời đời.”
59Đức Giê-su dạy những điều nầy tại hội đường ở Ca-pha-na-um.
60Nhiều môn đệ của Ngài nghe vậy thì nói: “Lời nầy sao khó nghe quá, ai chấp nhận nổi?”
61Nhưng Đức Giê-su tự biết các môn đệ đang càu nhàu về việc đó, liền bảo họ: “Điều nầy làm các con bất mãn sao? 62Nếu các con được thấy Con Người thăng thiên về nơi Ngài ở trước kia thì thế nào? 63Thần linh mới tạo nên sự sống, còn thể xác chẳng ích gì cả! Những lời Ta truyền cho các con là thần linh và sự sống. 64Dầu vậy giữa vòng các con vẫn có người không tin.” Vì ngay từ đầu, Đức Giê-su đã biết những ai không tin và người nào sẽ phản bội Ngài, 65Chúa lại phán: “Vì vậy Ta đã bảo các con rằng nếu Cha không cho thì không một ai có thể đến với Ta được!”
66Từ đó, nhiều môn đệ của Ngài rút lui, không theo Ngài nữa.
67Đức Giê-su mới hỏi mười hai sứ đồ: “Còn các con cũng muốn bỏ đi sao?”
68Si-môn Phê-rơ thưa: “Lạy Chúa, chúng con còn theo ai nữa? Chúa có lời sự sống vĩnh phúc! 69Chúng con đã tin và biết chắc chính Chúa là Đấng Thánh của Đức Chúa Trời.”
70Đức Giê-su đáp: “Chính Ta đã chẳng chọn các con là mười hai người sao? Thế mà một người trong các con lại là quỷ!” 71Đây Ngài nói về Giu-đa, con của Si-môn Ích-ca-ri-ốt, vì hắn ta sắp phản bội Ngài (dù là một người trong mười hai sứ đồ).