25

Đa-vít và Na-banh

1 Kế ấy, Sa-mu-ên qua đời; cả Y-sơ-ra-ên nhóm lại đặng than khóc người; rồi chôn người trong nhà người tại Ra-ma. Đa-vít bèn đứng dậy, đi xuống đồng vắng Pha-ran.
2 Vả, có một người ở Ma-ôn, còn sản nghiệp nó thì ở Cạt-mên. Người rất giàu, có ba ngàn chiên, và một ngàn dê; người đương ở Cạt-mên đặng hớt lông chiên mình. 3 Người nầy tên là Na-banh, và vợ là A-bi-ga-in; vợ thì thông minh tốt đẹp, còn chồng thì cứng cỏi hung ác, thuộc về dòng Ca-lép. 4 Đa-vít ở trong rừng hay rằng Na-banh hớt lông chiên, 5 bèn sai mười gã trai trẻ đi mà dặn rằng: Hãy đi lên Cạt-mên, tìm Na-banh, nhân danh ta chào người, 6 và nói rằng: Nguyện ông được bình yên, nguyện nhà ông cũng được bình yên; phàm vật gì thuộc về ông đều được bình yên! 7 Và bây giờ, tôi có hay rằng ông có những thợ hớt lông chiên. Trong lúc các kẻ chăn chiên ông ở gần chúng tôi, chúng tôi chẳng hề khuấy khuất chúng nó; và trọn hồi chúng nó ở tại Cạt-mên, chẳng có thiếu mất gì hết. 8 Hãy hỏi tôi tớ ông về điều đó, chúng nó sẽ nói cùng ông. Vậy, xin các gã trai trẻ được ơn trước mặt ông, vì chúng tôi đến trong ngày tốt lành; hễ tay ông tìm thấy vật gì, hãy ban cho các tôi tớ ông, và cho con ông là Đa-vít.
9 Vậy, các gã trai trẻ của Đa-vít đi đến và nhân danh Đa-vít lặp lại cho Na-banh mọi lời ấy; đoạn nín lặng. 10 Nhưng Na-banh đáp cùng các tôi tớ Đa-vít rằng: Ai là Đa-vít? Ai là con trai của Y-sai? Những tôi tớ trốn khỏi chủ mình, ngày nay lấy làm đông thay! 11 Lẽ nào ta sẽ lấy bánh, nước, và thịt ta dọn sẵn cho các thợ hớt lông chiên mà cho những kẻ chẳng biết ở đâu đến sao? 12 Những gã trai trẻ của Đa-vít thối đường trở về. Đến nơi, chúng nó thuật lại các lời ấy cho Đa-vít nghe. 13 Đa-vít bèn nói cùng các người theo mình rằng: Mỗi người trong chúng ta hãy đeo gươm mình. Chúng đeo gươm mình, và Đa-vít cũng đeo gươm của người. Ước chừng bốn trăm người đi lên theo Đa-vít, còn hai trăm người ở lại giữ đồ vật.
14 Có một đứa đầy tớ báo tin cho A-bi-ga-in, vợ của Na-banh, rằng: Đa-vít có sai những sứ giả từ đồng vắng đến chào chủ chúng tôi, nhưng Na-banh ở gắt gỏng cùng họ. 15 Song trọn lúc chúng tôi ở gần những người ấy tại trong đồng, thì họ rất tử tế cùng chúng tôi, chúng tôi không bị khuấy khuất, và chẳng thiếu mất vật chi hết. 16 Bao lâu chúng tôi ở gần các người đó, lo chăn bầy chiên chúng tôi, thì ngày và đêm họ dường như tường che cho chúng tôi. 17 Vậy bây giờ, khá xem xét điều bà phải làm; vì đã định giáng tai họa trên chủ chúng tôi và trên cả nhà người; chủ dữ quá, không có ai nói cùng người được.
18 A-bi-ga-in vội vàng lấy hai trăm ổ bánh, hai bầu da rượu nho, năm con chiên đực nấu chín, năm đấu hột rang, một trăm bánh nho khô, và hai trăm bánh trái vả khô, chất trên lưng lừa. 19 Đoạn, người nói cùng các tôi tớ rằng: Hãy đi trước ta, ta sẽ đi theo các ngươi. Nhưng nàng không nói chi hết cùng Na-banh, chồng mình. 20 Nàng cỡi lừa đi xuống theo một con đường có núi bao phủ, thì Đa-vít và những kẻ theo người cũng xuống đụng mặt nàng; nàng bèn gặp các người đó.
21 Vả, Đa-vít có nói rằng: Vậy, thật lấy làm luống công cho ta đã gìn giữ mọi vật của người nầy có trong đồng vắng, đến đỗi chẳng thiếu mất gì hết. Còn hắn lại lấy oán trả ơn. 22 Nguyện Đức Chúa Trời xử kẻ thù nghịch của Đa-vít thật cho nặng nề! … Từ đây đến mai, phàm vật gì thuộc về Na-banh, ta sẽ chẳng để còn lại vật nhỏ hơn hết.
23 Khi A-bi-ga-in thấy Đa-vít, liền lật đật xuống lừa mình, và sấp mình xuống đất tại trước mặt Đa-vít mà lạy. 24 Vậy, nàng phục dưới chân người mà nói rằng: Lạy chúa, lỗi về tôi, về tôi! Xin cho phép con đòi ông nói trước mặt ông; xin hãy nghe các lời của con đòi ông. 25 Xin chúa chớ kể đến người hung ác kia, là Na-banh; vì tánh hắn thật hiệp với nghĩa tên hắn: tên hắn là Na-banh, và nơi hắn có sự điên dại. Còn tôi, là con đòi chúa, chẳng có thấy những người chúa đã sai đến.
26 Bây giờ, Đức Giê-hô-va đã ngăn chúa đến làm đổ huyết ra, và lấy chánh tay mình mà báo thù; tôi chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống và mạng sống của chúa mà thề: nguyện các thù nghịch chúa và kẻ tìm hại chúa đều như Na-banh! 27 Và bây giờ, nầy là lễ vật mà con đòi chúa đem đến dâng cho chúa, để phát cho các người đi theo sau. 28 Xin hãy tha lỗi cho con đòi chúa! Đức Giê-hô-va quả hẳn sẽ lập nhà chúa được bền lâu, vì chúa đánh giặc cho Đức Giê-hô-va, và trọn đời chúa sẽ chẳng tìm thấy một sự ác nơi chúa. 29 Nếu có ai dấy lên đặng bắt bớ và hại mạng sống chúa, thì Giê-hô-va Đức Chúa Trời của chúa sẽ gìn giữ mạng sống của chúa trong bọc những người sống; còn mạng sống của kẻ thù nghịch chúa, Đức Giê-hô-va sẽ ném ra xa như khỏi trành ném đá vậy. 30 Khi Đức Giê-hô-va đã làm cho chúa tôi mọi sự lành mà Ngài đã hứa, và khi Ngài đã lập người làm đầu của Y-sơ-ra-ên, 31 thì ước gì chúa tôi không phàn nàn và không bị lòng cắn rứt vì đã vô cớ làm đổ máu ra và báo thù cho mình! Lại khi Đức Giê-hô-va đã làm ơn cho chúa tôi, nguyện chúa nhớ đến con đòi của chúa!
32 Đa-vít đáp cùng A-bi-ga-in rằng: Đáng ngợi khen Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, vì đã sai ngươi đến đón ta ngày nay! 33 Đáng khen sự khôn ngoan ngươi và chúc phước cho ngươi, vì ngày nay đã cản ta đến làm đổ huyết và ngăn ta dùng chính tay mình mà báo thù cho mình. 34 Nhưng ta chỉ Giê-hô-va Đức Chúa Trời hằng sống của Y-sơ-ra-ên, là Đấng đã cản ta làm điều ác, mà thề rằng, nếu nàng không vội vàng đến đón ta, thì đến sáng mai, phàm vật gì thuộc về Na-banh sẽ chẳng còn lại vật mọn hơn hết.
35 Vậy, Đa-vít nhận lễ vật do nơi tay nàng đem đến cho người, và nói rằng: Hãy trở lên nhà ngươi bình an. Hãy xem, ta đã nghe theo tiếng ngươi, và tiếp ngươi tử tế.
36 Khi A-bi-ga-in trở về cùng Na-banh, thì Na-banh đương ăn tiệc trong nhà mình, thật như yến tiệc của vua vậy. Na-banh có lòng vui vẻ và say lắm. A-bi-ga-in không tỏ cho người biết điều gì hoặc cần kíp hay chăng, cho đến khi sáng. 37 Nhưng sáng mai, khi Na-banh đã giã say rồi, vợ người thuật lại hết, lòng người bèn kinh hoảng, trở thành như đá. 38 Cách chừng mười ngày sau, Đức Giê-hô-va đánh Na-banh, và người chết. 39 Khi Đa-vít hay Na-banh đã chết, thì nói rằng: Đáng ngợi khen Đức Giê-hô-va thay, vì đã xử đoán sự sỉ nhục mà tôi bị bởi Na-banh, và đã giữ tôi tớ Ngài khỏi làm điều ác! Đức Giê-hô-va đã khiến sự hung ác của Na-banh đổ lại trên đầu hắn!
 Đoạn, Đa-vít sai người đến hỏi A-bi-ga-in làm vợ mình.
40 Những tôi tớ Đa-vít đến tìm A-bi-ga-in, tại Cạt-mên, mà nói rằng: Đa-vít sai chúng tôi đến cùng nàng, vì người toan lấy nàng làm vợ. 41 Nàng bèn chỗi dậy, sấp mình xuống đất, mà nói rằng: Nầy con đòi của chúa sẽ làm tôi mọi chúa đặng rửa chân các tôi tớ của chúa tôi. 42 Đoạn, A-bi-ga-in vụt đứng dậy, cỡi lừa mình, có năm con đòi đồng theo, mà đi với các sứ giả của Đa-vít, đặng làm vợ người. 43 Đa-vít cũng có cưới A-hi-nô-am, ở Gít-rê-ên, và cả hai đều làm vợ người. 44 Vả, Sau-lơ đã gả Mi-canh, con gái mình, và là vợ của Đa-vít, cho Phanh-ti, con trai của La-ít, người Ga-lim.

25

撒母耳去世

1撒母耳死了,以色列众人聚集,为他哀哭,把他葬在拉玛他的家里。

大卫和亚比该

大卫动身,下到巴兰的旷野。 2玛云有一个人,他的产业在迦密。这人是一个大富翁,有三千只绵羊,一千只山羊;他正在迦密剪羊毛。 3这人名叫拿八,他的妻子名叫亚比该拿八的妻子有美好的见识,又有美丽的容貌,但拿八为人刚愎凶恶,是迦勒族的人。 4大卫在旷野听见拿八正在剪羊毛, 5就派十个仆人,对他们说:“你们上迦密拿八那里,提我的名向他问安。 6你们要如此说:‘愿你来年平安,愿你家平安,愿你一切所有的都平安。 7现在我听说你有剪羊毛的人,你的牧人和我们在一起,他们在迦密一切的日子,我们没有欺负过他们,他们也未曾失去什么。 8你问你的仆人,他们会告诉你。愿我的仆人在你眼前得欢心,因为我们是在好日子来的。请你随手分点食物给仆人和你儿子大卫。’”
9大卫的仆人到了,就提大卫的名,把这一切话告诉拿八,他们就停顿下来。 10拿八回答大卫的仆人说:“大卫是谁?耶西的儿子是谁?今日悖逆主人奔逃的仆人很多。 11我岂可把饮食,以及我为剪羊毛的人所宰的肉给那些我不知道从哪里来的人呢?” 12大卫的仆人转身从原路回去,照这一切的话告诉大卫 13大卫对他的人说:“你们各人都要佩上刀!”各人就都佩上刀,大卫也佩上刀。跟随大卫上去的约有四百人,留下二百人看守物件。
14拿八的一个仆人告诉拿八的妻子亚比该说:“看哪,大卫从旷野派使者来向我主人问安,主人却辱骂他们。 15但是那些人待我们真好;我们在田野与他们一切来往的日子,没有受他们欺负,也未曾失去什么。 16我们在他们那里牧羊,一切的日子他们昼夜保护我们 17现在,你当知道,看怎样做才好。不然,祸患必定临到我主人和他全家。他性情凶暴,无人敢与他说话。”
18亚比该急忙将二百个饼,两皮袋酒,五只宰好的羊,五细亚烘熟的穗子,一百个葡萄干饼,二百个无花果饼,都驮在驴上, 19对仆人说:“你们在我前面走,看哪,我跟着你们去。”她却没有告诉丈夫拿八 20亚比该骑着驴,正下山坡,看哪,大卫和他的人正迎着亚比该下来,她就去迎接他们。 21大卫曾说:“我在旷野为那人看守他一切所有的,以致他未失去任何一样东西,实在是徒然了!他竟然向我以恶报善。 22凡属拿八的男丁,我若留一个到明日早晨,愿上帝重重惩罚大卫!”
23亚比该看见大卫,就急忙下驴,在大卫面前脸伏于地叩拜。 24她俯伏在大卫的脚前,说:“我主啊,愿这罪归于我!求你容许使女向你进言,更求你听使女的话。 25我主不必理会拿八这性情凶暴的人,他就像他的名字一样;他名叫拿八,为人也真是愚顽。至于我,你的使女并没有看见我主所派来的仆人。 26现在,我主啊,耶和华既然阻止你亲手报仇,避免流人的血,我指着永生的耶和华起誓,又指着你的性命起誓:‘现在,愿你的仇敌和谋害我主的人都像拿八一样。’ 27现在求我主把婢女送来的礼物给跟随我主的仆人。 28求你原谅使女的冒犯。耶和华必为我主建立坚固的家,因为我主为耶和华争战,并且你一生的日子查不出有什么恶来。 29虽有人起来追逼你,要寻索你的性命,我主的性命在耶和华-你的上帝那里,如同藏在生命的宝藏中。至于你仇敌的性命,耶和华必甩去,如用机弦甩石一样。 30耶和华照所应许你的福气赐给我主,立你作以色列王的时候, 31我主就不至于因为亲手报仇,流了无辜人的血,而心里不安,良心有亏了。耶和华赐福给我主的时候,求你记得你的使女。”
32大卫亚比该说:“耶和华-以色列的上帝是应当称颂的,因为他今日派你来迎接我。 33你和你的见识也配得称赞,因为你今日拦阻我亲手报仇、流人的血。 34我指着阻止我加害于你的耶和华-以色列永生的上帝起誓,若不是你很快地来迎接我,到早晨天亮的时候,凡属拿八的男丁,必定一个也不留。” 35大卫亚比该手中收了她带来的礼物,对她说:“平平安安上你的家去吧!你看,我看了你的情面,听了你的话。”
36亚比该拿八那里,看哪,他在家里摆设宴席,如同王的宴席。拿八心情舒畅,酩酊大醉。所以亚比该大小事都没有告诉他,直等到早晨天亮的时候。 37到了早晨,拿八酒醒了,他的妻子把这些事都告诉他,他就发心脏病快死了,僵如石头。 38过了十天,耶和华击打拿八,他就死了。
39大卫听见拿八死了,就说:“耶和华是应当称颂的,因为我从拿八手中受了羞辱,他为我伸冤,又阻止他的仆人行恶;耶和华使拿八的恶归到他自己头上。”于是大卫派人去向亚比该说,要娶她为妻。 40大卫的仆人来到迦密,到亚比该那里,对她说:“大卫派我们到你这里,要娶你作他的妻子。” 41亚比该起来叩拜,俯伏在地,说:“看哪,你的使女情愿作婢女,为我主的仆人洗脚。” 42亚比该立刻起身,骑上驴,五个女仆跟着她走。她跟从大卫的使者去,就作了大卫的妻子。
43大卫先前娶了耶斯列亚希暖,她们二人都作了他的妻子。 44扫罗已把他的女儿米甲,就是大卫的妻子,给了迦琳拉亿的儿子帕提为妻。