26

1 Sự vinh hiển không xứng cho kẻ ngu muội,
 Như tuyết trong mùa hạ, như mưa trong mùa gặt.
2 Như chim sẻ bay đi đây đó, như con én liệng đi,
 Lời rủa sả vô cớ cũng vậy, nó chẳng hề xảy đến.
3 Roi nẹt dùng cho ngựa, hàm thiết để cho lừa,
 Còn roi vọt dành cho lưng kẻ ngu muội.
4 Chớ đáp với kẻ ngu si tùy sự ngu dại nó,
 E con giống như nó chăng.
5 Hãy đáp với kẻ ngu si tùy sự ngu dại nó,
 Kẻo nó khôn ngoan theo mắt nó chăng.
6 Kẻ nào cậy kẻ ngu muội đem báo tin,
 Chặt chân mình, và uống lấy sự tổn hại.
7 Ống chân người què đòng đưa vô dụng;
 Câu châm ngôn trong miệng kẻ ngu dại cũng vậy.
8 Tôn trọng kẻ ngu muội,
 Giống như bỏ cục ngọc vào trong đống đá.
9 Câu châm ngôn ở nơi miệng kẻ ngu muội,
 Khác nào một cái gai đâm vào tay người say rượu.
10 Ai mướn người ngu muội và kẻ khách đi qua đường,
 Giống như một lính xạ tên làm thương mọi người.
11 Kẻ ngu muội làm lại việc ngu dại mình,
 Khác nào con chó đã mửa ra, rồi liếm lại.
12 Con có thấy người nào khôn ngoan theo mắt nó chăng?
 Còn có sự trông cậy cho kẻ ngu muội hơn là cho nó.
13 Kẻ biếng nhác nói: Có con sư tử ngoài đường;
 Một con sư tử ở trong đường phố.
14 Kẻ biếng nhác lăn trở trên giường mình,
 Khác nào cửa xây trên bản lề nó.
15 Kẻ biếng nhác thò tay mình trong dĩa,
 Lấy làm mệt nhọc mà đem nó lên miệng.
16 Kẻ biếng nhác tự nghĩ mình khôn ngoan
 Hơn bảy người đáp lại cách có lý.
17 Kẻ nào đi qua đường mà nổi giận về cuộc cãi lẫy không can đến mình,
 Khác nào kẻ nắm con chó nơi vành tai.
18 Người nào phỉnh gạt kẻ lân cận mình,
 Rồi nói rằng: Tôi chơi mà!
19 Khác nào kẻ điên cuồng ném than lửa,
 Cây tên, và sự chết.
20 Lửa tắt tại thiếu củi;
 Khi chẳng có ai thèo lẻo cuộc tranh cạnh bèn nguôi.
21 Than chụm cho than đỏ, và củi để chụm lửa;
 Người hay tranh cạnh xui nóng cãi cọ cũng vậy.
22 Lời kẻ thèo lẻo giống như vật thực ngon,
 Vào thấu đến tận gan ruột.
23 Môi miệng sốt sắng và lòng độc ác,
 Khác nào bình gốm bọc vàng bạc pha.
24 Kẻ nào ghen ghét, dùng môi miệng nói giả đò,
 Nhưng trong lòng nó nuôi sự gian lận;
25 Khi nó nói ngọt nhạt, thì chớ tin;
 Vì trong lòng nó có bảy sự gớm ghiếc.
26 Dầu sự ghen ghét ẩn giấu trong tuồng giả bộ,
 Sự gian ác nó sẽ bị lộ ra nơi hội chúng.
27 Ai đào hầm sẽ té xuống đó;
 Kẻ nào lăn đá, đá sẽ trở đè lại nó.
28 Lưỡi giả dối ghét những kẻ nó đã chà nát;
 Và miệng dua nịnh gây điều bại hoại.

26

  1Như tuyết rơi vào mùa hè và mưa rơi nhằm mùa gặt thể nào,
  Sự tôn trọng không xứng hợp cho kẻ dại cũng thể ấy.
  2Như chim sẻ bay lòng vòng và chim én lượn thể nào,
  Lời nguyền rủa vô cớ sẽ chẳng hiệu nghiệm gì cũng thể ấy.
  3Roi dành cho ngựa, hàm khớp dành cho lừa,
  Còn đòn vọt dành cho lưng kẻ dại.
  4Ðừng đáp lời kẻ dại theo cách nói điên rồ của nó,
  Kẻo con cũng bị xem là dại như nó chăng.
  5Hãy giải thích cho kẻ dại biết sự điên rồ của nó,
  Kẻo nó tự cho là khôn ngoan theo quan điểm của nó chăng.
  6Nhờ một kẻ dại đi báo tin,
  Khác nào tự chặt chân mình và chuốc lấy thiệt hại.
  7Chân người tàn tật đong đưa vô dụng thể nào,
  Câu châm ngôn trong miệng kẻ dại dột cũng vô dụng thể ấy.
  8Tôn trọng kẻ dại
  Chẳng khác gì lấy viên ngọc bỏ vào trong đống đá.
  9Người say rượu cố nhổ cái gai đâm vào tay thể nào,
  Miệng kẻ dại dột cố nói ra câu châm ngôn cũng thể ấy.
  10Người xạ thủ bắn mọi người bị thương thể nào,
  Ai mướn kẻ qua đường hay mướn kẻ dại làm việc cũng thể ấy.
  11Chó liếm lại đồ nó đã mửa thế nào,
  Kẻ dại lặp lại sự điên rồ của nó cũng thể ấy.
  12Con có thấy kẻ tự cho mình là khôn ngoan theo mắt nó chăng?
  Kẻ dại còn có hy vọng trở nên khôn ngoan hơn nó.
  13Kẻ biếng nhác nói, “Có con sư tử ngoài đường!
  Có con sư tử dữ tợn đang ở ngoài đường phố!”
  14Cánh cửa quay quanh bản lề thể nào,
  Kẻ biếng nhác lăn qua lăn lại trên giường của nó cũng thể ấy.
  15Kẻ biếng nhác đưa tay vào trong đĩa,
  Rồi chẳng nhấc nổi tay lên đưa thức ăn vào miệng.
  16Kẻ biếng nhác tự cho mình là khôn ngoan
  Hơn bảy người tri thức phát biểu ý kiến với lý lẽ vững vàng.
  17Kẻ nắm lấy vành tai con chó khi nó đi ngang qua thể nào,
  Kẻ tham dự vào cuộc cãi lộn của người khác cũng thể ấy.
  18Giống như một kẻ điên cuồng, bắn ra những than lửa, những mũi tên, và gây chết chóc,
  19Kẻ nào lừa gạt người lân cận, rồi nói rằng, “Tôi chỉ giỡn chơi thôi!” cũng như vậy.
  20Khi hết củi, lửa bèn tắt rụi,
  Khi không còn ai đâm thọc, cuộc cãi vã cũng thôi.
  21Như than và củi bỏ vào làm cho lò lửa nóng hực lên thể nào,
  Kẻ hay cãi khơi dậy sự xung đột cũng thể ấy.
  22Lời kẻ mách lẻo giống như miếng ăn ngon ngọt,
  Chạy tọt vào gan ruột người nghe.
  23Bình bằng đất được mạ bạc thể nào,
  Lòng hiểm ác được lưỡi nói ngọt ngào che khuất đi cũng thể ấy.
  24Kẻ ghét ta dùng môi nó làm ta sơ ý,
  Trong khi lòng nó có mưu đồ cố ý hại ta.
  25Chớ vội tin khi kẻ thù ta nói ngọt,
  Vì trong lòng nó có bảy điều ghê tởm đang ẩn tàng.
  26Dù lòng ghen ghét của kẻ thù ta được ngụy trang như thế nào,
  Trước sau gì nó cũng sẽ bị lộ ra giữa công chúng.
  27Kẻ nào đào hố để hại người sẽ bị sa vào hố đó,
  Kẻ nào lăn đá để đè người sẽ bị đá đó lăn nhằm đè bẹp.
  28Lưỡi dối trá ghét các nạn nhân của nó,
  Miệng dua nịnh gây tai hại biết bao.