1 Đấng từ Ê-đôm đến, từ Bốt-ra tới, mặc áo nhuộm, bận đồ hoa mĩ, cậy sức mạnh cả thể, kéo bộ cách oai nghiêm, là ai? --- Ấy, chính ta, là Đấng dùng sự công bình mà nói, và có quyền lớn để cứu rỗi! ---⚓2 Áo ngươi có màu đỏ, áo xống của ngươi như của người đạp bàn ép rượu là vì sao? 3 Chỉ một mình ta đạp bàn ép rượu, trong vòng các dân chẳng từng có ai với ta. Trong cơn giận ta đã đạp lên; đương khi thạnh nộ ta đã nghiền nát ra: máu tươi họ đã vảy ra trên áo ta, áo xống ta đã vấy hết.⚓4 Vì ta đã định ngày báo thù trong lòng ta, và năm cứu chuộc của ta đã đến. 5 Ta đã xem, chẳng có ai đến giúp ta; ta lấy làm lạ vì chẳng có ai nâng đỡ ta! Cánh tay ta bèn cứu ta, sự thạnh nộ ta bèn nâng đỡ ta.⚓6 Ta đã giày đạp các dân trong cơn giận; đã khiến chúng nó say vì sự thạnh nộ ta, và đã đổ máu tươi chúng nó ra trên đất.
Lòng thương xót của Đức Chúa Trời và sự bất trung của dân Ngài
7 Ta sẽ nói đến những sự nhân từ của Đức Giê-hô-va, và sự ngợi khen Đức Giê-hô-va, y theo mọi sự Đức Giê-hô-va đã ban cho chúng ta, và thuật lại phước lớn Ngài đã ban cho nhà Y-sơ-ra-ên, y theo những sự thương xót và sự nhân từ vô số của Ngài. 8 Vì Ngài có phán: Thật, chúng nó là dân ta, tức con cái sẽ chẳng làm dối; vậy Ngài đã làm Đấng Cứu họ. 9 Hễ khi dân Ngài bị khốn khổ, chính Ngài cũng khốn khổ, và thiên sứ trước mặt Ngài đã cứu họ rồi. Chính Ngài đã lấy lòng yêu đương thương xót mà chuộc họ. Ngài đã ẵm bồng, và mang họ trong các ngày thuở xưa. 10 Song họ đã bội nghịch, đã làm cho Thần thánh Ngài buồn rầu, Ngài bèn trở làm cừu thù với họ, và chính mình Ngài chinh chiến cùng họ. 11 Bấy giờ dân nhớ lại ngày xưa, về Môi-se và dân sự người, mà nói rằng: Nào Đấng đã làm cho dân và người chăn bầy vật mình ra khỏi biển ở đâu? Nào Đấng đã đặt Thần thánh mình giữa dân sự ở đâu? 12 là Đấng lấy cánh tay vinh hiển đi bên tay hữu Môi-se; là Đấng đã rẽ nước ra trước mặt họ, đặng rạng danh vô cùng;⚓13 là Đấng đã dắt dân qua trên sóng đào, như ngựa chạy đồng bằng, và không sẩy bước. 14 Thần của Đức Giê-hô-va đã khiến dân sự yên nghỉ, như bầy vật xuống nơi trũng. Cũng vậy, Ngài đã dắt dân mình đi đường, để cho rạng danh vinh hiển mình. 15 Xin Chúa từ trên trời ngó xuống, từ chỗ ở thánh và vinh hiển của Ngài mà nhìn xem! Chớ nào lòng nóng nảy và công việc lớn Ngài ở đâu? Lòng ước ao sốt sắng và sự thương xót của Ngài bị ngăn trở đến cùng tôi. 16 Thật Ngài là Cha chúng tôi, dầu Áp-ra-ham chẳng biết chúng tôi, Y-sơ-ra-ên cũng chẳng nhận chúng tôi; hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài là Cha chúng tôi, danh Ngài là Đấng Cứu chuộc chúng tôi từ trước đời đời. 17 Hỡi Đức Giê-hô-va, sao để chúng tôi lầm lạc xa đường Ngài? sao để lòng chúng tôi cứng cỏi đến nỗi chẳng kính sợ Ngài? Xin hãy vì cớ các tôi tớ Ngài và các chi phái của cơ nghiệp Ngài mà trở lại! 18 Dân thánh của Ngài được xứ nầy làm kỷ vật chưa bao lâu; mà kẻ thù chúng tôi đã giày đạp nơi thánh của Ngài. 19 Từ lâu nay chúng tôi đã như một dân không hề được Ngài cai trị, và không còn đội danh Ngài nữa.
63
Năm cứu chuộc
1Ai đang từ Ê-đôm và Bốt-ra ngự đến, vận y phục rực rỡ màu đỏ thẫm? Ai đang tiến bước cách uy nghiêm, hùng dũng, khoác vương bào? Ấy chính Ta, là Đấng thông báo ân tha tội,⚓ Ta là Đấng có thừa năng lực cứu rỗi. 2Sao áo Chúa đỏ rực như áo người đạp nho trong phòng ép nho? 3“Ta đã đạp nho một mình, không ai giúp đỡ. Ta đã chà đạp chúng trong cơn phẫn nộ, nước nho tung tóe vấy áo Ta. 4Ta đã định ngày báo ứng trong lòng Ta, và Năm Cứu chuộc của Ta đã đến. 5Ta nhìn xem, chẳng có ai đến giúp họ. Ta ngạc nhiên, sửng sốt. Vì thế, Ta báo ứng một mình, xét xử và đoán phạt một mình, 6Trong cơn phẫn nộ, Ta chà nát các dân vô đạo, khiến chúng lảo đảo rồi ngã gục xuống đất."
Lòng nhân ái của Chúa
7Ta sẽ nói đến lòng thương xót của Chúa Hằng hữu. Ta sẽ ca ngợi Ngài vì những việc Ngài làm. Ta sẽ hân hoan trong sự nhân từ vĩ đại của Ngài đối với dân ta.⚓ tùy theo lòng thương xót và nhân ái Ngài. 8Chúa phán: "Họ là dân ta, là con cái không bao giờ dối gạt nữa." Ngài là Cứu Chúa của họ. 9Trong khi họ gặp hoạn nạn, Chúa cùng chia sẻ, và Chúa thân hành giải cứu họ. Chúa lấy tình yêu và thương xót mà chuộc họ. Chúa đã ẵm bồng và cõng họ suốt các ngày xưa. 10Tuy nhiên, họ đã nổi loạn và chọc giận Thánh Linh Ngài. Chúa bèn trở thành thù địch và chống đánh họ. 11Lúc ấy, dân Chúa mới nhớ lại quá khứ, nhớ đến Mai-sen, mà hỏi: Đấng đã đem dân tộc và người chăn bầy Ngài ra khỏi lòng biển ở đâu? Đấng đã đặt Thánh Linh Ngài trong Mai-sen ở đâu? 12là Đấng đã dùng tay mặt Mai-sen hướng dẫn nhân dân với Cánh tay vinh quang của Ngài; là Đấng rẽ nước trước mặt họ và tạo cho Ngài một danh đời đời; 13là Đấng dìu dắt nhân dân vượt qua vực thẳm, như ngựa phi trên sa mạc không bao giờ vấp ngã. 14Như bầy gia súc được đi về thung lũng và Thần Linh Chúa cho chúng an nghỉ, cũng thế, Chúa lãnh đạo nhân dân và Danh Chúa đầy vinh quang rực rỡ. 15Xin Chúa từ trời nhìn xuống, từ nơi ngự thánh khiết vinh quang đoái nhìn! Nhiệt tình và quyền năng Chúa ở đâu? Lòng ưu ái và thương xót của Chúa bị ngăn lại hay sao? 16Vì Chúa là Cha chúng con. Dù Áp-ra-ham không biết chúng con và Y-sơ-ra-ên không thừa nhận chúng con, chính Chúa là Đấng Tự Hữu Hằng Hữu là Cha chúng con, là Đấng Cứu chuộc chúng con! Danh Chúa trường tồn bất diệt. 17Lạy Chúa Hằng hữu, sao Chúa nỡ để chúng con tẻ tách lạc xa đường lối Ngài, ngoan cố khinh lờn Ngài, mất lòng kính sợ Ngài? Xin Chúa trở lại, vì chúng con thuộc về Ngài và đang cần được Ngài cứu giúp. 18Dân thánh của Ngài mới hoàn thành⚓ Đền thánh một thời gian ngắn, mà quân địch đã dày xéo lên Đền thánh rồi. 19Từ lâu, chúng con đã giống như một dân tộc mà Chúa chưa bao giờ cai trị và chưa bao giờ mang Danh Chúa.