42

The Flight to Egypt Forbidden

1Now all the captains of the forces, Johanan the son of Kareah, Jezaniah the son of Hoshaiah, and all the people, from the least to the greatest, came near 2and said to Jeremiah the prophet, “Please, let our petition be acceptable to you, and pray for us to the Lord your God, for all this remnant (since we are left buta few of many, as you can see), 3that the Lord your God may show us the way in which we should walk and the thing we should do.”
4Then Jeremiah the prophet said to them, “I have heard. Indeed, I will pray to the Lord your God according to your words, and it shall be, thatwhatever the Lord answers you, I will declare it to you. I will keep nothing back from you.”
5So they said to Jeremiah, “Let the Lord be a true and faithful witness between us, if we do not do according to everything which the Lord your God sends us by you. 6Whether it is pleasing or displeasing, we will obey the voice of the Lord our God to whom we send you, that it may be well with us when we obey the voice of the Lord our God.”
7And it happened after ten days that the word of the Lord came to Jeremiah. 8Then he called Johanan the son of Kareah, all the captains of the forces which were with him, and all the people from the least even to the greatest, 9and said to them, “Thus says the Lord, the God of Israel, to whom you sent me to present your petition before Him: 10‘If you will still remain in this land, then I will build you and not pull you down, and I will plant you and not pluck you up. For I relent concerning the disaster that I have brought upon you. 11Do not be afraid of the king of Babylon, of whom you are afraid; do not be afraid of him,’ says the Lord, ‘for I am with you, to save you and deliver you from his hand. 12And I will show you mercy, that he may have mercy on you and cause you to return to your own land.’
13“But if you say, ‘We will not dwell in this land,’ disobeying the voice of the Lord your God, 14saying, ‘No, but we will go to the land of Egypt where we shall see no war, nor hear the sound of the trumpet, nor be hungry for bread, and there we will dwell’— 15Then hear now the word of the Lord, O remnant of Judah! Thus says the Lord of hosts, the God of Israel: ‘If you wholly set your faces to enter Egypt, and go to dwell there, 16then it shall be that the sword which you feared shall overtake you there in the land of Egypt; the famine of which you were afraid shall follow close after you there in Egypt; and there you shall die. 17So shall it be with all the men who set their faces to go to Egypt to dwell there. They shall die by the sword, by famine, and by pestilence. And none of them shall remain or escape from the disaster that I will bring upon them.’
18“For thus says the Lord of hosts, the God of Israel: ‘As My anger and My fury have been poured out on the inhabitants of Jerusalem, so will My fury be poured out on you when you enter Egypt. And you shall be an oath, an astonishment, a curse, and a reproach; and you shall see this place no more.’
19“The Lord has said concerning you, O remnant of Judah, ‘Do not go to Egypt!’ Know certainly that I have admonished you this day. 20For you were hypocrites in your hearts when you sent me to the Lord your God, saying, ‘Pray for us to the Lord our God, and according to all that the Lord your God says, so declare to us and we will do it. 21And I have this day declared it to you, but you have not obeyed the voice of the Lord your God, or anything which He has sent you by me. 22Now therefore, know certainly that you shall die by the sword, by famine, and by pestilence in the place where you desire to go to dwell.”

42

Dân Chúng Xin Giê-rê-mi Cầu Hỏi Ý Chúa

1Tất cả các sĩ quan chỉ huy, kể cả Giô-ha-nan, con Ca-rê-át, và Giê-xa-nia, con Hô-sa-gia, và toàn thể dân chúng, thượng lưu hay thấp hèn, 2đều đến nài nỉ tiên tri Giê-rê-mi: “Chúng tôi van ông! Xin ông nhậm lời chúng tôi. Xin ông cầu khẩn CHÚA, Đức Chúa Trời của ông, cho chúng tôi, cho tất cả những người còn sót lại này. Như chính mắt ông thấy, chúng tôi xưa vốn đông đảo, nhưng bây giờ chỉ còn lại một số ít thôi. 3Xin ông cầu khẩn CHÚA, Đức Chúa Trời của ông, dạy chúng tôi biết phải đi đường nào và phải làm điều gì.”
4Tiên tri Giê-rê-mi đáp: “Được rồi! Tôi sẽ cầu khẩn CHÚA, Đức Chúa Trời của các ông bà để biết mọi điều CHÚA phán dạy. Tôi sẽ không giữ lại một điều nào cả.”
5Họ liền thề: “Cầu xin CHÚA chân thật và thành tín làm chứng rằng Ngài sẽ trừng phạt chúng tôi nếu chúng tôi không làm y theo mọi điều CHÚA, Đức Chúa Trời của ông, sai ông truyền lại cho chúng tôi. 6Chúng tôi đã nhờ ông cầu khẩn Ngài. Dù muốn dù không, chúng tôi xin vâng lời CHÚA, Đức Chúa Trời của chúng tôi, để được phúc lành. Phải, chúng tôi sẽ vâng theo lời CHÚA, Đức Chúa Trời của chúng tôi.”

CHÚA Đáp Lời Giê-rê-mi Cầu Xin

7Mười ngày sau, CHÚA phán với Giê-rê-mi. 8Ông triệu tập Giô-ha-nan, con Ca-rê-át, tất cả các sĩ quan chỉ huy, và toàn thể dân chúng, từ cao sang đến thấp hèn. 9Ông nói: “Các ông bà có nhờ tôi trình dâng lên CHÚA, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, lời cầu xin của các ông bà. Đây là lời Ngài phán: 10‘Nếu các ngươi bằng lòng sống trong đất nước này, Ta sẽ không phá đổ, nhưng Ta sẽ xây dựng các ngươi; Ta sẽ không bứng gốc, nhưng Ta sẽ vun trồng các ngươi. Ta đau lòng vì tai họa Ta đã giáng xuống các ngươi. 11Đừng sợ vua Ba-by-lôn mà các ngươi hiện đang sợ. Đừng sợ nữa.’ ” CHÚA phán: “Vì Ta ở với các ngươi. Ta sẽ cứu giúp các ngươi, Ta sẽ giải cứu các ngươi ra khỏi tay vua. 12Ta sẽ thương xót các ngươi, khiến cho vua cũng thương xót các ngươi và cho các ngươi ở lại trong đất nước mình.
13Còn nếu các ngươi không vâng lời CHÚA, Đức Chúa Trời các ngươi, nếu các ngươi tiếp tục nói: ‘Chúng tôi không muốn sống trong xứ này; 14không đâu! nhưng chúng tôi sẽ đi xuống Ai-cập, nơi đó chúng tôi sẽ không thấy chiến tranh, không nghe tù và thổi, cũng không đói khát thức ăn; chúng tôi muốn sống tại đó,’ 15thì các ngươi là những người còn sống sót trong xứ Giu-đa, hãy lắng nghe lời CHÚA. CHÚA Vạn Quân, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: ‘Nếu các ngươi quyết định đi xuống Ai-cập, trú ngụ tại đó, 16thì gươm đao mà các ngươi sợ sẽ bắt kịp các ngươi trong xứ Ai-cập, và đói kém mà các ngươi lo ngại cũng sẽ bám sát các ngươi tại Ai-cập, và các ngươi sẽ chết tại đó. 17Tất cả những người nào quyết định đi xuống Ai-cập trú ngụ tại đó, sẽ chết vì gươm dao, đói kém và bệnh dịch. Không một người nào sống sót, không một người nào thoát khỏi tai họa Ta sẽ giáng xuống chúng.’ ” 18CHÚA Vạn Quân, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: “Như Ta đã trút cơn giận và cơn thịnh nộ Ta xuống dân cư thành Giê-ru-sa-lem thể nào, Ta cũng sẽ trút cơn thịnh nộ Ta xuống các ngươi khi các ngươi đi xuống Ai-cập. Người ta sẽ chửi rủa, kinh tởm các ngươi, dùng các ngươi làm câu rủa độc, lời nhục mạ. Các ngươi sẽ không bao giờ được nhìn lại chốn này nữa.
19Các ông bà là những người còn sống sót trong xứ Giu-đa, CHÚA đã phán dạy các ông bà: ‘Đừng đi xuống Ai-cập.’ Các ông bà biết rõ ngày nay tôi đã cảnh cáo các ông bà. 20Các ông bà đã liều mạng tự dối mình khi các ông bà sai tôi đến với CHÚA, Đức Chúa Trời của các ông bà: ‘Xin ông cầu khẩn CHÚA, Đức Chúa Trời của chúng ta giùm chúng tôi, rồi truyền cho chúng tôi biết mọi điều CHÚA phán dạy chúng tôi. Chúng tôi sẽ vâng theo.’ 21Ngày nay tôi đã trình bầy cho các ông bà, nhưng các ông bà không chịu vâng lời CHÚA, Đức Chúa Trời của các ông bà, không chịu làm theo mọi điều Ngài đã sai tôi nói lại với các ông bà. 22Vậy bây giờ, các ông bà hãy biết chắc rằng các ông bà sẽ chết vì gươm đao, đói kém, và bệnh dịch tại chính nơi mà các ông bà ước ao đi đến để trú ngụ.”