1 Lời cầu nguyện của đấng tiên tri Ha-ba-cúc, về thể thi ca. 2 Hỡi Đức Giê-hô-va! Tôi đã nghe danh tiếng Ngài thì tôi sợ hãi. Hỡi Đức Giê-hô-va! Xin Ngài lại khiến công việc Ngài dấy lên giữa các năm, Tỏ ra cho biết giữa các năm; Khi Ngài đương giận, xin hãy nhớ lại sự thương xót! 3 Đức Chúa Trời đến từ Thê-man, Đấng Thánh đến từ núi Pha-ran. (Sê-la) Vinh hiển Ngài bao phủ các từng trời, Đất đầy sự khen ngợi Ngài. 4 Sự chói rạng của Ngài như ánh sáng, Những tia sáng ra từ tay Ngài, Quyền năng Ngài giấu trong nơi đó. 5 Ôn dịch đi trước mặt Ngài, Tên lửa ra nơi chân Ngài. 6 Ngài đứng và đo đất; Ngài nhìn xem, làm tan tác các dân tộc; Các núi hằng còn đều tan nát, Các đồi đời đời đều quì xuống: Các đường lối Ngài giống như thuở xưa. 7 Ta thấy những trại của Cu-san bị hoạn nạn, Những màn cháng của đất Ma-đi-an lung lay. 8 Có phải Đức Giê-hô-va nổi giận nghịch cùng các sông chăng? Cơn giận Ngài có phải nổi lên nghịch cùng các sông chăng? Có phải sự thạnh nộ Ngài nổi lên nghịch cùng biển, Khi Ngài cỡi ngựa cỡi xe đặng giải cứu chăng? 9 Cung Ngài ra khỏi bao; Lời thề cùng các chi phái là lời chắc chắn. (Sê-la) Ngài phân rẽ đất làm cho sông chảy ra. 10 Các núi thấy Ngài thì đều sợ hãi; Các dòng nước chảy mạnh, Vực sâu vang tiếng, Rún biển giơ tay lên cao. 11 Mặt trời mặt trăng dừng lại trong nơi ở nó; Vì cớ bóng sáng của những tên Ngài, Và chớp nháng của gươm giáo Ngài chiếu ra. 12 Ngài nổi giận bước qua đất; Và đương cơn thạnh nộ giày đạp các dân tộc. 13 Ngài đi ra đặng cứu dân mình, Đi ra đặng cứu đấng chịu xức dầu của mình; Ngài đánh thương đầu kẻ ác, phá nhà nó, Làm trần trụi nền nó cho đến cổ. (Sê-la)
14 Ngài lấy giáo nó đâm đầu lính chiến nó, Chúng nó đến như trận bão đặng làm tan tác tôi; Chúng nó vui thích như nuốt kẻ bần cùng cách kín giấu. 15 Ngài cỡi ngựa đạp trên biển, Trong đống nước lớn. 16 Tôi đã nghe, thì thân thể tôi run rẩy, Nghe tiếng Ngài thì môi tôi rung động; Sự mục nát nhập vào xương tôi; và tôi run rẩy trong chỗ tôi, Vì tôi phải nín lặng để chờ ngày hoạn nạn, Là ngày có dân đến xâm chiếm chúng tôi. 17 Vì dầu cây vả sẽ không nứt lộc nữa, Và sẽ không có trái trên những cây nho; Cây ô-li-ve không sanh sản, Và chẳng có ruộng nào sanh ra đồ ăn; Bầy chiên sẽ bị dứt khỏi ràn, Và không có bầy bò trong chuồng nữa. 18 Dầu vậy, tôi sẽ vui mừng trong Đức Giê-hô-va, Tôi sẽ hớn hở trong Đức Chúa Trời của sự cứu rỗi tôi. 19 Đức Giê-hô-va là Chúa, là sức mạnh của tôi, Ngài làm cho chân tôi giống như chân con hươu, Khiến tôi đi trên các nơi cao của mình.⚓
(Phó cho quản phường nhạc, khảy đàn mà hát bài nầy).
3
Lời cầu nguyện
1Đây là một lời cầu nguyện của tiên tri Hà-ba-cúc theo nhịp điệu khải hoàn ca:⚓2“Lạy Chúa Hằng Hữu, con sợ hãi khi được nghe lời Chúa dạy.⚓ Lạy Chúa Hằng Hữu, xin Chúa truyền sức sống vào công việc Ngài giữa các năm tháng vần xoay. Giữa thời gian diễn tiến, xin Chúa dạy mọi người biết rõ! Trong cơn phẫn nộ, xin Ngài đừng quên thương xót. 3Thượng Đế ngự đến từ Thê-man. Đấng Chí Thánh từ núi Pha-ran giáng xuống. Vinh quang Ngài phủ các tầng trời. Tiếng ngợi ca vang lừng thế giới. 4Chúa rạng rỡ như mặt trời bừng sáng;⚓ bàn tay Ngài phát ánh hào quang chứa đầy năng lực. 5Ôn dịch hủy diệt đi trước Ngài. Chân Ngài bắn ra tên lửa. 6Chúa đứng lên do đạc mặt đất. Một cái nhìn đủ đảo lộn các dân tộc. Các núi vạn cổ chạy tản mác, các đồi thiên thu sụp xuống sâu. Năng lực Chúa vẫn như thuở xa xưa. 7Tôi thấy các trại Cúc-sơn tan tành, các trướng màn Ma-đi-an rúng động. 8Lạy Chúa, có phải Ngài giận các dòng sông? Phẫn nộ Ngài đổ trên sông dài, biển rộng, khi Ngài cưỡi ngựa và chiến xa cứu độ? 9Chúa lột bao ra khỏi cây cung, đúng theo lời Chúa đã thề hứa.⚓ Chúa chia cắt mặt đất bằng các dòng sông. 10Các núi thấy Ngài đều run cầm cập. Các lượn sóng kéo nhau chạy trốn. Vực thẳm kêu la kinh khiếp và đưa tay đầu hàng.⚓11Mặt trời, mặt trăng đứng yên, khi thấy mũi tên chiếu rực của Ngài bắn ra và ngọn giáo của Ngài tuốt trần như chớp nhoáng. 12Chúa nổi giận bước qua mặt đất, phá tan các nước trong cơn phẫn nộ. 13Chúa ra đi cứu độ dân Ngài, giải thoát Đấng được Ngài xức dầu tấn phong. Chúa đập tan đầu kẻ ác, lột trần nó từ đầu đến chân.⚓ 14Chúa lấy giáo quân thù đâm đầu các chiến sĩ nó. Chúng kéo đến như giông bão để đánh tôi tan tác. Niềm vui của chúng là ăn nuốt người hiền lành trong nơi bí mật. 15Chúa đạp chân lên mặt biển cả, cưỡi ngựa đi trên các dòng nước sôi bọt." 16Nghe những điều này toàn thân con run rẫy, môi con run cầm cập. Xương cốt con như mục nát ra, lòng run sợ kinh hoàng vì phải yên lặng chờ ngày hoạn nạn, là ngày kẻ xâm lăng tiến công vào đất nước. 17Dù cây vả thôi trổ hoa, vườn nho ngưng ra trái, cây ô-liu không cung cấp dầu, đồng ruộng chẳng sản sinh lương thực, gia súc không còn trong chuồng nữa, 18tôi vẫn vui mừng trong Chúa Hằng Hữu, hân hoan trong Chân Thần là Đấng Cứu tinh. 19Thượng Đế Hằng Hữu là sức mạnh của tôi. Ngài cho bước chân tôi vững như chân hươu và dẫn tôi bước qua các vùng đồi núi. (viết cho Nhạc trưởng để xướng ca với đàn nhạc đàn dây)