27

保羅坐船往羅馬

1既然非斯都決定要我們坐船往意大利去,就將保羅和別的囚犯交給御營裏的一個名叫猶流的百夫長。 2有一隻亞大米田的船要開往亞細亞沿海一帶地方去,我們上了那船,就起航了;有馬其頓帖撒羅尼迦亞里達古和我們同去。 3第二天,我們到了西頓猶流寬待保羅,准他往朋友那裏去,受他們的照應。 4我們又從那裏開船,因為遇到逆風,就貼着塞浦路斯的背風岸航行, 5渡過了基利家旁非利亞一帶的海面,就到了呂家每拉 6在那裏,百夫長找到一隻亞歷山大的船要往意大利去,就叫我們上了那船。 7一連多日,船行得很慢,我們好不容易才來到革尼土的對面;又因被風攔阻,我們就貼着克里特島背風岸,從撒摩尼對面航行。 8我們沿岸前進,十分艱難,來到一個名叫佳澳的地方,離那裏不遠有拉西亞城
9航行的日子久了,已經過了禁食的節期,行船又危險,保羅就建議, 10對眾人說:「諸位,我看這次航行,不但貨物和船要受損傷,大遭破壞,連我們的性命也難保。」 11但百夫長信從船長和船主,不信保羅所說的。 12且因在這港口不適宜過冬,船上大多數的人都主張開船離開這地方,或者能到非尼基去過冬。非尼基克里特的一個港口,一面朝西南,一面朝西北。

海上的風暴

13當南風微微吹起時,他們以為對目的地已有了把握,就起錨,貼近克里特開去。
14過了不久,有一股叫「友拉革羅」的東北巨風從島上撲來, 15船被風抓住,無法頂風航行,我們只好任它漂流。 16我們貼着一個叫高大的小島的背風岸急航,好不容易才保住了救生艇。 17既然把救生艇拉上來,他們就用纜索捆綁船底,又恐怕在賽耳底淺灘上擱淺,就落了篷,任船漂流。 18我們被風浪逼得很急,第二天眾人就把貨物拋在海裏。 19第三天,他們又親手把船上的器具拋棄了。 20許多天都沒有看到太陽和星辰,又有狂風大浪催逼,我們獲救的指望都放棄了。
21眾人已有好幾天沒有吃東西,保羅就出來站在他們中間,說:「諸位,你們本該聽我的話不離開克里特島,就不致遭到這樣的損失和破壞。 22現在我勸你們放心,除了損失這條船,你們中間沒有一人會喪失性命。 23因為昨夜,我所屬所事奉的上帝的使者站在我旁邊, 24說:『保羅,不要害怕,你必定站在凱撒面前;並且上帝已把安全賜給與你同船的人了。』 25所以,諸位可以放心,我信上帝怎樣對我說,事情也要怎樣成就; 26只是我們必須在一個島上擱淺。」
27到了第十四天夜間,船在亞得里亞海漂來漂去。約在半夜,水手以為漸近旱地, 28就去探測深淺,探得有十二丈;稍往前行,又探深淺,探得有九丈。 29恐怕我們撞到礁石,他們就從船尾拋下四個錨,盼望天亮。 30水手想棄船逃走,把救生艇縋下海裏,假裝要從船頭拋錨的樣子。 31保羅對百夫長和士兵說:「這些人若不留在船上,你們就不能獲救。」 32於是士兵砍斷救生艇的繩子,由它漂去。
33天快亮的時候,保羅勸眾人都用餐,說:「你們一直捱餓等候,不吃甚麼,已經十四天了。 34所以我勸你們吃點東西,這是關乎你們獲救的,因為你們各人連一根頭髮也不至於掉落。」 35保羅說了這話,就拿起餅來,在眾人面前祝謝了上帝,然後擘開來吃。 36於是他們都放心,就吃了。 37我們在船上的共有二百七十六個人。 38他們吃飽了,為要使船輕一點,就把船上的麥子拋到海裏。

船擱了淺

39天亮的時候,他們不認得那地方,只見一個有岸可登的海灣,就想法子看能不能把船靠岸。 40於是他們砍斷纜索,把錨丟到海裏,同時也鬆開舵繩,拉起頭篷,順風向着岸行去。 41但碰到兩水夾流的地方,就擱了淺,船頭膠住不動,船尾被浪的猛力衝壞了 42士兵的意思要把囚犯都殺了,免得有游水脫逃的。 43但百夫長要救保羅,不准他們任意而行,就吩咐會游水的,跳下水去,先上岸; 44其餘的人則用板子或船的碎片上岸。這樣,眾人都獲救,上了岸。

27

Phao-lô Ðược Giải Ðến Rô-ma

1Khi có quyết định cho chúng tôi đi tàu qua I-ta-ly, họ trao Phao-lô và một số tù nhân khác cho một đại đội trưởng tên là Giu-li-u thuộc quân đoàn Âu-gút-tơ. 2Chúng tôi xuống một chiếc tàu xuất hành từ Hải Cảng A-ra-my-ti-um; tàu ấy tính nhổ neo chạy ghé các hải cảng dọc vùng A-si-a. Chúng tôi giăng buồm ra khơi. Ðồng hành với chúng tôi có A-ri-tạc là người Ma-xê-đô-ni-a, ở Thành Thê-sa-lô-ni-ca. 3Hôm sau chúng tôi ghé vào Hải Cảng Si-đôn. Giu-li-u đối xử tử tế với Phao-lô; ông cho phép Phao-lô đi thăm các bạn bè và để họ chăm sóc ông. 4Từ đó chúng tôi ra khơi và đi vòng lên phía bắc Ðảo Chíp-rơ bởi vì gặp gió ngược. 5Sau khi chúng tôi vượt qua hải phận của Si-li-si-a và Pam-phy-li-a, chúng tôi đến Hải Cảng My-ra, thuộc miền Ly-si-a. 6Ở đó, ông đại đội trưởng tìm được một chiếc tàu từ A-léc-xan-ria sắp nhổ neo đi I-ta-ly, nên ông cho chúng tôi chuyển sang tàu đó.
7Tàu đi rất chậm; mất rất nhiều ngày và phải vất vả lắm chúng tôi mới đến được gần Cơ-ni-đu. Vì gặp gió ngược nên tàu phải chạy vòng xuống phía nam Ðảo Cơ-rết, đối ngang Sanh-môn. 8Tàu cứ chạy dọc theo bờ biển và phải vất vả lắm mới vào được một nơi gọi là Mỹ Cảng, gần Thành La-sê.

Gặp Bão Giữa Biển

9Chúng tôi phải ở đó khá lâu. Bấy giờ kỳ kiêng ăn đã qua rồi, và chuyến hải hành càng trở nên nguy hiểm hơn. Phao-lô khuyên họ, 10ông nói với họ, “Thưa các ông, tôi nhận thấy chuyến hải hành nầy từ đây trở đi thật nguy hiểm. Chúng ta có thể bị thiệt hại lớn, không những có thể sẽ mất cả hàng hóa lẫn chiếc tàu, mà còn nguy cả đến tính mạng chúng ta nữa.”
11Nhưng ông đại đội trưởng tin lời của viên tài công và người chủ tàu hơn lời của Phao-lô. 12Vì hải cảng đó không thích hợp cho tàu đậu trong mùa đông, nên đa số tán đồng việc nhổ neo ra đi, với hy vọng có thể đến được Phê-nít để tạm trú qua mùa đông; đó là một hải cảng trên Ðảo Cơ-rết, hướng về phía tây nam và tây bắc. 13Thấy gió nam thổi nhẹ, họ tưởng có thể thực hiện được dự tính, nên họ nhổ neo cho tàu chạy dọc theo bờ Ðảo Cơ-rết. 14Nhưng chẳng bao lâu, một trận cuồng phong có tên là “Gió Ðông Bắc” từ trên đảo quật xuống. 15Thế là chiếc tàu bị bão cuốn đi. Vì không thể cho tàu chạy ngược với gió bão để trở vào bờ, chúng tôi đành để cho tàu cứ trôi theo chiều gió. 16Khi tàu trôi về phía nam của một đảo nhỏ tên là Cau-đa, chúng tôi phải khó khăn lắm mới giữ lại được chiếc xuồng cấp cứu. 17Sau khi kéo được chiếc xuồng ấy lên, họ tìm cách giữ cho tàu khỏi vỡ, nên đã lấy dây thừng buộc vòng dưới đáy tàu lại. Sau đó họ sợ chiếc tàu bị mắc cạn ngoài khơi Ðảo Sy-ti, nên họ thả neo xuống và cứ để tàu trôi theo chiều gió. 18Ngày hôm sau, tàu chúng tôi liên tục bị bão dồi dập dữ dội, nên họ quăng các hàng hóa xuống biển cho nhẹ tàu. 19Ðến ngày thứ ba, họ tự tay quăng các đồ thiết bị trên tàu xuống biển. 20Trải qua nhiều ngày, chúng tôi không thấy mặt trời hay một vì sao nào, trong khi đó gió bão vẫn thổi mạnh và không chịu dứt. Cuối cùng, chúng tôi đành chấp nhận hết hy vọng được cứu thoát.
21Mọi người trên tàu chẳng màng ăn uống gì đã khá lâu, nên Phao-lô đứng giữa họ và nói, “Thưa các ông, nếu các ông nghe lời tôi mà không rời khỏi Cơ-rết thì chúng ta đã tránh được những thiệt hại và mất mát nầy rồi. 22Nhưng bây giờ tôi khuyên các ông hãy can đảm lên, không ai trong các ông sẽ thiệt mạng, chỉ phải mất chiếc tàu nầy thôi. 23Vì đêm qua một thiên sứ của Ðức Chúa Trời, Ðấng tôi thuộc về và phục vụ, đã đứng bên tôi 24và bảo rằng, ‘Hỡi Phao-lô, đừng sợ. Ngươi cần phải ứng hầu trước tòa án của Sê-sa, và nầy, Ðức Chúa Trời sẽ cho tất cả những người cùng đi trong chuyến hải hành với ngươi được sống.’ 25Vậy xin các ông hãy can đảm lên, vì tôi tin rằng Ðức Chúa Trời sẽ làm y như lời Ngài đã phán; 26chỉ có điều là chúng ta sẽ bị mắc cạn ở một hòn đảo nào đó.”
27Ðến đêm thứ mười bốn mà tàu chúng tôi vẫn còn trôi dạt trên Biển Át-ria. Khoảng nửa đêm, các thủy thủ tưởng rằng tàu đã gần tới đất liền, 28nên họ thả trái dò xuống và thấy sâu hai mươi sải. Ðể cho tàu trôi một quãng nữa, họ lại thả trái dò xuống và thấy chỉ còn mười lăm sải. 29Sợ tàu sẽ đụng phải đá ngầm, nên họ thả bốn chiếc neo ở mũi tàu xuống, rồi cầu mong cho mau tới sáng. 30Lúc ấy các thủy thủ tính bỏ tàu và trốn đi, nên họ thả chiếc xuồng cấp cứu xuống và lấy cớ là đi thả neo ở đàng mũi tàu. 31Phao-lô nói với ông đại đội trưởng và các binh sĩ, “Nếu những người ấy không ở lại trên tàu, quý ông sẽ không được cứu sống đâu.” 32Các binh sĩ liền cắt đứt những dây buộc chiếc xuồng cấp cứu để nó rớt xuống biển.
33Bấy giờ trong khi chờ đợi trời sáng, Phao-lô khuyên mọi người nên ăn chút thực phẩm; ông nói, “Hôm nay là ngày thứ mười bốn rồi mà quý vị cứ trông ngóng, nhịn ăn, và không ăn gì. 34Vì thế tôi khuyên quý vị hãy ăn chút gì đi, vì quý vị rất cần có sức để được cứu thoát. Không ai trong quý vị sẽ mất một sợi tóc trên đầu đâu.” 35Sau khi ông nói như thế, ông lấy bánh, tạ ơn Ðức Chúa Trời trước mặt mọi người, rồi bẻ bánh ra, và bắt đầu ăn. 36Thấy vậy mọi người được lên tinh thần và bắt đầu ăn.
37Chúng tôi có cả thảy hai trăm bảy mươi sáu người trên tàu. 38Sau khi đã ăn no, họ ném những bao lúa mì xuống biển cho tàu nhẹ bớt.

Bị Ðắm Tàu

39Ðến khi trời sáng, họ không nhận ra được đó là vùng đất nào, nhưng họ thấy có cái vịnh và một bãi biển, vì thế họ muốn cho tàu vào bờ nếu họ có thể lái tàu vào được. 40Vậy họ cắt bỏ các neo lại dưới biển, đồng thời tháo dây cột bánh lái ra, rồi căng buồm ở đằng mũi lên, và nương theo chiều gió để lái tàu chạy vào bờ. 41Nhưng tàu chạy nhằm vào bãi cát ngầm do hai dòng nước xáp lại nhau tạo thành, nên bị mắc cạn tại đó. Mũi tàu đâm vào cát, không nhúc nhích gì được, còn đằng lái thì bị sóng mạnh đập nát hết. 42Bấy giờ các binh sĩ canh tù bàn với nhau nên giết tất cả các tù nhân kẻo có ai lội đi và trốn thoát. 43Nhưng ông đại đội trưởng muốn cứu Phao-lô nên ngăn cản họ thực hiện ý định đó. Ông ra lịnh cho những ai biết bơi cứ nhảy xuống nước trước và bơi vào bờ, 44những người còn lại, một số đã bám vào các tấm ván hoặc những mảnh tàu vỡ và lội vào bờ sau. Thế là tất cả đều được lên bờ an toàn.