44

Redemption Remembered in Present Dishonor

To the Chief Musician. A Contemplation of the sons of Korah.
  1We have heard with our ears, O God,
   Our fathers have told us,
   The deeds You did in their days,
   In days of old:
   2You drove out the nations with Your hand,
   But them You planted;
   You afflicted the peoples, and cast them out.
   3For they did not gain possession of the land by their own sword,
   Nor did their own arm save them;
   But it was Your right hand, Your arm, and the light of Your countenance,
   Because You favored them.
  4You are my King, O God;
   Command victories for Jacob.
   5Through You we will push down our enemies;
   Through Your name we will trample those who rise up against us.
   6For I will not trust in my bow,
   Nor shall my sword save me.
   7But You have saved us from our enemies,
   And have put to shame those who hated us.
   8In God we boast all day long,
   And praise Your name forever.
Selah
  9But You have cast us off and put us to shame,
   And You do not go out with our armies.
   10You make us turn back from the enemy,
   And those who hate us have taken spoil for themselves.
   11You have given us up like sheep intended for food,
   And have scattered us among the nations.
   12You sell Your people for next to nothing,
   And are not enriched by selling them.
  13You make us a reproach to our neighbors,
   A scorn and a derision to those all around us.
   14You make us a byword among the nations,
   A shaking of the head among the peoples.
   15My dishonor is continually before me,
   And the shame of my face has covered me,
   16Because of the voice of him who reproaches and reviles,
   Because of the enemy and the avenger.
  17All this has come upon us;
   But we have not forgotten You,
   Nor have we dealt falsely with Your covenant.
   18Our heart has not turned back,
   Nor have our steps departed from Your way;
   19But You have severely broken us in the place of jackals,
   And covered us with the shadow of death.
  20If we had forgotten the name of our God,
   Or stretched out our hands to a foreign god,
   21Would not God search this out?
   For He knows the secrets of the heart.
   22Yet for Your sake we are killed all day long;
   We are accounted as sheep for the slaughter.
  23Awake! Why do You sleep, O Lord?
   Arise! Do not cast us off forever.
   24Why do You hide Your face,
   And forget our affliction and our oppression?
   25For our soul is bowed down to the dust;
   Our body clings to the ground.
   26Arise for our help,
   And redeem us for Your mercies’ sake.

44

Giáo huấn ca của con cháu Cô-rê

Soạn cho nhạc trưởng

1Thưa Thượng Đế, chúng con nghe tận tai
Lời tổ phụ chúng con truyền dạy,
Về công tác vĩ đại Chúa làm ngày xưa.
2Tay Chúa đánh đuổi nhiều dân tộc,
Lưu đày, tiêu diệt và phân tán.
3Tổ phụ không nhờ gươm chiếm đất,
Thắng trận không do sức mạnh của hai tay.
Nhưng họ chỉ nhờ bàn tay Chúa,
Nhờ cánh tay và gương mặt sáng chói của Ngài;
Chỉ vì Chúa dủ lòng thương họ.
4Thưa Thượng Đế là Vua cao cả,
Xin cứu nhà Gia-cốp hoàn toàn.
5Nhờ sức Chúa, chúng con đẩy lui quân địch xâm lăng.
Nhân danh Chúa, chúng con chà đạp người chống nghịch.
6Con không ỷ lại nơi cung đồng, tên sắt,
Lưỡi kiếm con không chiến thắng được ai,
7Nhưng Chúa giúp chúng con đánh bại kẻ thù,
Bọn ghét con phải cúi đầu nhục nhã.
8Chúng con mãi mãi tự hào về Thượng Đế,
Và ca tụng Danh Chúa suốt đời.
9Nhưng Chúa khước từ, khiến chúng con tủi hổ,
Ngài bỏ rơi, không đi trước quân ta
10Để chúng con lùi bước trước quân thù,
Cho họ tha hồ cướp giật chúng con.
11Chúa bỏ mặc chúng con như chiên trong lò thịt,
Để chúng con tản lạc giữa muôn dân.
12Chúa bán dân Ngài rẻ như bèo bọt,
Không bắt quân thù trả giá cao.
13Các nước lân bang đều giễu cợt,
14Lắc đầu, mỉa mai, bêu diếu, chọc trêu.
15Suốt ngày dài con mang tủi hổ,
Tủi nhục ghi sâu những vết hằn,
16Vẳng bên tai, lời chửi rủa tục tằn,
Và trước mặt, kẻ địch nhe nanh vuốt.
17Dù chúng con trung tín cùng giao ước,
Không phút nào quên Chúa Toàn năng,
Nhưng hoạn nạn sao vẫn đến gần.
18Lòng chúng con cũng không dời đổi,
Chân chẳng hề tẻ tách đường Ngài.
19Dù bị Ngài đánh tan nơi tử địa,
Cho lạc vào bóng tối tử vong.
20Nếu chúng con quên Danh thánh Chúa,
Hoặc đưa tay cầu cứu tà thần,
21Hẳn Chúa đã khám phá ra lập tức,
Vì Ngài biết rõ đáy lòng thế nhân.
22Vì Chúa, dân Ngài bị giết chóc,
Giết suốt ngày cách dã man.
23Thưa Thượng Đế, không lẽ nào Ngài ngủ?
Xin thức tỉnh vùng dậy cứu nhân dân!
Sao Chúa nỡ từ bỏ dân Ngài mãi?
24Sao Chúa đành che tay giấu mặt,
Chúa đâu quên hoạn nạn kẻ cùng bần?
25Linh hồn chúng con gục vào cát bụi,
Thân xác nằm liệt dưới đất đen.
26Xin Chúa vùng dậy, ra tay tiếp cứu,
Giải thoát chúng con theo lượng khoan nhân!