26

Đa-vít lại kiều ngụ tại Xíp

1 Dân Xíp lại đến tìm Sau-lơ tại Ghi-bê-a, mà nói rằng: Đa-vít há chẳng ẩn tại trên gò Ha-ki-la, đối ngang đồng vắng sao? 2 Sau-lơ bèn chỗi dậy kéo ba ngàn tinh binh của Y-sơ-ra-ên, đi xuống đồng vắng Xíp đặng tìm Đa-vít. 3 Sau-lơ đóng trại trên gò Ha-ki-la, đối ngang đồng vắng, tại nơi đầu đường.
 Đa-vít ở trong đồng vắng. Khi thấy Sau-lơ đến đuổi theo mình,
4 bèn sai kẻ do thám đi, và biết chắc rằng Sau-lơ đã đến. 5 Bấy giờ, Đa-vít chỗi dậy, đi đến tận nơi Sau-lơ hạ trại; người cũng thấy nơi ngủ của Sau-lơ và của Áp-ne, con trai Nê-rơ, là quan tổng binh của người. Sau-lơ ngủ tại đồn, có đạo binh đóng trại xung quanh mình.
6 Đa-vít cất tiếng nói cùng A-hi-mê-léc, người Hê-tít, và A-bi-sai, con trai của Xê-ru-gia, em của Giô-áp, rằng: Ai muốn đi cùng ta xuống dinh Sau-lơ? A-bi-sai đáp: Tôi sẽ đi xuống với ông.
7 Vậy, Đa-vít và A-bi-sai lúc ban đêm, vào giữa quân lính, thấy Sau-lơ đương ngủ, nằm trong đồn, cây giáo cặm dưới đất tại nơi đầu giường. Áp-ne và quân lính nằm ở xung quanh người. 8 A-bi-sai nói cùng Đa-vít rằng: Ngày nay Đức Chúa Trời đã phó kẻ thù nghịch ông vào tay ông. Xin cho phép tôi lấy giáo đâm người chỉ một cái mà cặm người xuống đất; chẳng cần phải đâm lại. 9 Nhưng Đa-vít bảo A-bi-sai rằng: Đừng giết người; ai có thế tra tay trên kẻ chịu xức dầu của Đức Giê-hô-va mà không bị phạt? 10 Người tiếp rằng: Ta chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống mà thề, Đức Giê-hô-va chắc sẽ đánh người, hoặc khi người đến kỳ định mà chết, hoặc khi người ra trận mà bị diệt vong. 11 Nguyện Đức Giê-hô-va giữ, chớ cho tôi tra tay vào kẻ chịu xức dầu của Ngài! Ta xin ngươi chỉ hãy lấy cây giáo nơi đầu giường người cùng cái bình nước, rồi chúng ta hãy đi. 12 Như vậy, Đa-vít lấy cây giáo và bình nước nơi đầu giường của Sau-lơ, rồi hai người đi. Không ai thấy hay là biết, và cũng chẳng ai tỉnh thức; hết thảy đều ngủ, vì Đức Giê-hô-va đã khiến sự ngủ mê giáng trên chúng.
13 Đoạn, Đa-vít sang qua bên kia, dừng lại tại trên chót núi, xa trại quân; có một khoảng xa cách nhau. 14 Người gọi quân lính với Áp-ne, con trai Nê-rơ, mà nói rằng: Áp-ne, ngươi chẳng đáp lời sao? Áp-ne đáp rằng: Ngươi là ai mà kêu la cùng vua? 15 Đa-vít đáp cùng Áp-ne rằng: Nào, ngươi há chẳng phải là một dõng sĩ sao? Trong Y-sơ-ra-ên ai bằng ngươi? Vậy, sao ngươi không canh giữ vua, là chúa của ngươi? Có kẻ trong dân sự đã đến muốn giết vua chúa ngươi. 16 Điều ngươi đã làm đó chẳng tốt đâu. Ta chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống mà thề, ngươi đáng chết, vì không canh giữ chúa ngươi, là đấng chịu xức dầu của Đức Giê-hô-va. Bây giờ, hãy xem thử, cây giáo của vua và bình nước nơi đầu giường vua ở đâu?
17 Sau-lơ nhận biết tiếng của Đa-vít, bèn nói rằng: Hỡi Đa-vít, con ta, có phải tiếng con chăng? Đa-vít thưa rằng: Hỡi vua chúa tôi, ấy là tiếng tôi. 18 Người tiếp: Cớ sao chúa đuổi theo tôi tớ chúa như vậy? Tôi có làm điều gì, và tay tôi đã phạm tội ác chi? 19 Bây giờ, xin vua hãy lắng nghe lời của tôi tớ vua. Nếu Đức Giê-hô-va xui giục vua hại tôi, nguyện Ngài nhậm mùi thơm của lễ, nhưng nếu là loài người, nguyện chúng bị rủa sả trước mặt Đức Giê-hô-va; vì ngày nay chúng đuổi tôi đi khỏi chỗ dành cho tôi trong sản nghiệp của Đức Giê-hô-va, và chúng nói rằng: Hãy đi, thờ tà thần. 20 Ôi! Nguyện huyết tôi chớ chảy ra trên đất cách xa mặt Đức Giê-hô-va; vì vua Y-sơ-ra-ên đã kéo ra đặng tìm một con bọ chét, như người ta đuổi theo chim đa đa trong núi vậy.
21 Bấy giờ, Sau-lơ nói: Ta có phạm tội; hỡi Đa-vít, con ta, hãy trở lại! Ta sẽ chẳng làm hại cho con nữa, vì ngày nay, con đã kính nể mạng sống ta. Thật, ta đã làm điên cuồng, phạm một lỗi rất trọng. 22 Đa-vít nói: Nầy là cây giáo của vua; hãy cho một gã trai trẻ của vua đi qua đây mà lấy đi. 23 Đức Giê-hô-va sẽ báo trả cho mọi người tùy theo sự công bình và trung tín của người; vì ngày nay Ngài đã phó vua vào tay tôi, mà tôi không khứng tra tay vào đấng chịu xức dầu của Đức Giê-hô-va. 24 Ngày nay, tôi lấy mạng sống vua làm quí trọng thế nào, thì Đức Giê-hô-va cũng sẽ lấy mạng sống tôi làm quí trọng thể ấy, và giải cứu tôi khỏi các hoạn nạn. 25 Sau-lơ nói cùng Đa-vít rằng: Hỡi Đa-vít, con ta, nguyện con được phước! Quả thật, con sẽ làm công việc lớn lao và được thắng hơn. Đoạn, Đa-vít cứ đi lối mình, còn Sau-lơ trở về nơi người.

26

大衛又饒掃羅的命

1西弗人來到基比亞,到掃羅那裏,說:「大衛不是在荒野東邊哈基拉山藏着嗎?」 2掃羅動身,帶領以色列人中挑選的三千精兵下到西弗的曠野,要在那裏尋索大衛 3掃羅在荒野東邊的哈基拉山,在路旁安營。那時大衛住在曠野,看見掃羅到曠野來追趕他, 4大衛就派人去探聽,知道掃羅果然來了。 5大衛起來,到掃羅安營的地方,看見掃羅尼珥的兒子押尼珥元帥躺臥之處;掃羅睡在軍營裏,士兵安營在他周圍。
6大衛亞希米勒洗魯雅的兒子約押的兄弟亞比篩說:「誰同我下到掃羅營裏去?」亞比篩說:「我同你下去。」 7於是大衛亞比篩夜間到了士兵那裏;看哪,掃羅睡在軍營裏,他的槍在頭旁,插在地上。押尼珥和士兵睡在他周圍。 8亞比篩大衛說:「上帝將你的仇敵交在你手裏,現在讓我拿槍把他刺透在地上,一刺就成,不用再刺他了。」 9大衛亞比篩說:「不可殺害他!有誰伸手害耶和華的受膏者而無罪呢?」 10大衛又說:「我指着永生的耶和華起誓,他或被耶和華擊殺,或死期到了,或出戰陣亡, 11耶和華絕不允許我伸手害耶和華的受膏者。現在你可以把他頭旁的槍和水壺拿來,我們就走。」 12大衛掃羅的頭旁拿了槍和水壺,他們就走了。沒有人看見,沒有人知道,也沒有人醒過來。他們都睡着了,因為耶和華使他們沉睡了。
13大衛過到另一邊去,遠遠地站在山頂上,與他們相離很遠。 14大衛呼叫百姓和尼珥的兒子押尼珥說:「押尼珥,你為何不回答呢?」押尼珥回答說:「你是誰?竟敢呼喚王呢?」 15大衛押尼珥說:「你不是個大丈夫嗎?以色列中誰能比你呢?百姓中有一個人進來要害死你主你王,你為何沒有保護你主你王呢? 16你做的這件事不好!我指着永生的耶和華起誓,你們都是該死的,因為你們沒有保護你們的主,就是耶和華的受膏者。現在你看,王頭旁的槍和水壺在哪裏?」
17掃羅認出大衛的聲音,就說:「我兒大衛,這是你的聲音嗎?」大衛說:「我主我王啊,是我的聲音。」 18又說:「我主為何要追趕僕人呢?我做了甚麼?我手做了甚麼惡事呢? 19現在求我主我王聽僕人的話:若是耶和華激發你來攻擊我,願耶和華悅納供物;若是出於人,願他們在耶和華面前受詛咒,因為他們今日趕逐我,不讓我在耶和華的產業中有分,說:『你去事奉別神吧!』 20現在不要使我的血流在遠離耶和華面的地上。因為以色列王出來,只不過是尋找一隻跳蚤,如同人在山上獵取一隻鷓鴣。」
21掃羅說:「我有罪了!我兒大衛,回來吧!我必不再加害於你,因為你今日看我的性命為寶貴。看哪,我是個糊塗人,大大錯了。」 22大衛回答說:「看哪,這是王的槍,可以吩咐一個僕人過來拿去。 23今日耶和華將王交在我手裏,我卻不肯伸手害耶和華的受膏者。耶和華必照各人的公義誠實報應他。 24看哪,我今日看重你的性命,願耶和華也照樣看重我的性命,並且拯救我脫離一切患難。」 25掃羅大衛說:「我兒大衛,願你得福!你必做大事,也必得勝。」於是大衛上路,掃羅也回自己的地方去了。