1 Ta là người đã thấy khốn khổ bởi gậy thạnh nộ của Ngài. 2 Ngài đã dắt ta và khiến ta bước đi trong tối tăm, chẳng bước đi trong sáng láng. 3 Chắc Ngài trở tay cả ngày nghịch cùng ta nhiều lần. 4 Ngài đã làm hao mòn thịt và da, đã bẻ gãy xương ta, 5 Đã xây đắp nghịch cùng ta, vây ta bằng mật đắng và sự nhọc nhằn, 6 Khiến ta ở trong nơi tối tăm, như người đã chết từ lâu đời. 7 Ngài đã bao bọc ta bằng tường, mà không cho ra; lại làm cho nặng xiềng ta. 8 Khi ta kêu la và xin cứu, Ngài bịt tai chẳng nghe lời cầu nguyện; 9 Lấy những đá đẽo lấp lối ta; Ngài đã làm cho đường nẻo ta quanh quẹo. 10 Ngài đối với ta như gấu rình rập, như sư tử nơi kín đáo; 11 Khiến ta lạc đường và vồ xé ta, cho ta phải sầu não. 12 Ngài đã giương cung và chọn ta làm tròng cho tên Ngài. 13 Ngài đã khiến tên trong bao Ngài vào trái cật ta: 14 Ta làm trò cười cho cả dân ta, họ lấy ta làm bài hát cả ngày. 15 Ngài đã cho ta đầy dẫy sự đắng cay, cho ta no nê bằng ngải cứu. 16 Ngài đã lấy sỏi bẻ răng ta; vùi ta vào trong tro. 17 Ngài khiến hồn ta xa sự bình an, ta đã quên phước lành. 18 Ta rằng: Hết sức mạnh ta, dứt lòng trông đợi Đức Giê-hô-va.
19 Hãy nhớ đến sự hoạn nạn khốn khổ ta, là ngải cứu và mật đắng. 20 Hồn ta còn nhớ đến, và hao mòn trong ta. 21 Ta nhớ lại sự đó, thì có sự trông mong: 22 Ấy là nhờ sự nhân từ Đức Giê-hô-va mà chúng ta chưa tuyệt. Vì sự thương xót của Ngài chẳng dứt; 23 Mỗi buổi sáng thì lại mới luôn, sự thành tín Ngài là lớn lắm. 24 Hồn ta nói: Đức Giê-hô-va là cơ nghiệp ta, nên ta để lòng trông cậy nơi Ngài. 25 Đức Giê-hô-va ban sự nhân từ cho những kẻ trông đợi Ngài, cho linh hồn tìm cầu Ngài. 26 Thật tốt cho người trông mong và yên lặng đợi chờ sự cứu rỗi của Đức Giê-hô-va. 27 Thật tốt cho người mang ách lúc trẻ thơ. 28 Phải, nó phải ngồi một mình và làm thinh, vì Ngài đã gán ách trên mình. 29 Nó khá để miệng trong bụi đất!… hoặc giả sẽ có sự trông mong. 30 Nó khá đưa má ra cho kẻ vả, khá chịu đầy nhuốc nhơ. 31 Vì Chúa chẳng hề bỏ cho đến đời đời. 32 Dầu Ngài đã làm cho lo buồn, còn sẽ thương xót theo sự dư dật của lòng nhân từ Ngài; 33 Vì ấy là chẳng phải bổn tâm Ngài làm cho con cái loài người cực khổ và buồn rầu. 34 Khi người ta giày đạp mọi kẻ tù trong đất, 35 Khi uốn cong lý đoán của người trước mặt Đấng Rất Cao, 36 Khi điên đảo ai trong sự xét đoán, thì Chúa chẳng ưng chịu. 37 Nếu chẳng phải Chúa truyền lịnh, ai hay nói ra và sự ấy được thành? 38 Há chẳng phải từ miệng Đấng Rất Cao ra tai họa và phước lành? 39 Cớ sao người đang sống phàn nàn vì chịu hình phạt về tội lỗi mình?
40 Chúng ta hãy xét và thử đường mình, trở về cùng Đức Giê-hô-va. 41 Chúng ta hãy giơ lòng và tay lên đến Đức Chúa Trời trên trời. 42 Chúng tôi đã phạm phép, đã bạn nghịch; Ngài đã chẳng dung thứ! 43 Ngài lấy giận che mình và đuổi theo chúng tôi, giết lát chúng tôi, chẳng thương xót. 44 Ngài ẩn mình trong mây, đến nỗi chẳng lời cầu nguyện nào thấu qua được. 45 Ngài làm chúng tôi ra của bỏ, ra đồ rác rến trong dân sự. 46 Mọi kẻ nghịch thù hả miệng rộng nghịch cùng chúng tôi. 47 Chúng tôi đã mắc sự sợ hãi, hầm hố, hủy diệt, và hư hại. 48 Mắt tôi chảy dòng nước, vì gái dân tôi mắc diệt vong. 49 Mắt tôi tuôn nước mắt, không thôi cũng không ngớt, 50 Cho đến chừng nào Đức Giê-hô-va đoái xem, từ trên trời ngó xuống. 51 Mắt tôi làm khổ linh hồn tôi, vì mọi con gái của thành tôi. 52 Những kẻ vô cớ thù nghịch tôi đã đuổi tôi như đuổi chim. 53 Họ muốn giết tôi nơi ngục tối, và ném đá trên tôi. 54 Nước lên ngập đầu tôi, tôi nói: Ta phải chết mất!
55 Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi từ nơi ngục tối rất sâu kêu cầu danh Ngài. 56 Ngài chắc đã nghe tiếng tôi, xin đừng bịt tai khỏi hơi thở và lời kêu van tôi. 57 Ngày tôi cầu Ngài, Ngài đã đến gần tôi, đã phán cùng tôi: Chớ sợ hãi chi! 58 Hỡi Chúa, Ngài đã đối nại việc hồn tôi, là Đấng chuộc mạng tôi. 59 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã thấy người ta hiếp đáp tôi: xin đoán xét việc tôi! 60 Chúng nó báo thù, lập mưu hại tôi, thì Ngài đã thấy hết. 61 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã nghe chúng nó sỉ nhục, bày mọi mưu chước nghịch cùng tôi, 62 Những môi miếng của kẻ dấy nghịch cùng tôi và mưu kế lập ra hại tôi cả ngày. 63 Xin Ngài xem sự ngồi xuống và đứng dậy của chúng nó; tôi là bài hát của chúng nó. 64 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài sẽ báo trả chúng nó tùy theo việc tay chúng nó làm. 65 Ngài sẽ ban lòng cứng cỏi cho chúng nó, sự rủa sả giáng trên chúng nó. 66 Ngài sẽ lấy cơn giận và đuổi theo, hủy hoại chúng nó khỏi dưới trời của Đức Giê-hô-va.
3
Tình Thương của CHÚA Bền Vững Ðời Ðời
(Theo mẫu tự Hê-bơ-rơ)
1Tôi là người bị đau đớn dưới cây gậy thịnh nộ của Ngài. 2Ngài đã xua đuổi tôi và khiến tôi phải đi trong tối tăm, chứ không đi trong ánh sáng. 3Ngài đã trở tay chống lại tôi, Ngài ra tay chống nghịch tôi suốt ngày.
4Da thịt tôi, Ngài đã làm cho chai khô cằn cỗi; Xương cốt tôi bị bầm giập rã rời. 5Ngài đã đắp ụ để bao vây tôi, Ngài đã giam hãm tôi trong đắng cay và gian khổ. 6Ngài đã bắt tôi phải ngồi trong bóng tối như kẻ đã chết từ lâu.
7Ngài đã xây tường bao vây tôi, tôi không làm sao trốn thoát; Xiềng xích tôi mang Ngài làm cho thêm nặng. 8Tôi kêu khóc và van nài cứu giúp; Lời cầu nguyện của tôi Ngài gạt bỏ ngoài tai. 9Ðường tôi đi Ngài chận bằng đá khối, Lối tôi đi Ngài đổi ra cong quẹo gập ghềnh.
10Như gấu đói nằm đợi tôi bước tới, Như sư tử tơ nằm phục để vồ mồi, 11Ngài khiến tôi lạc lối và xé tôi ra từng mảnh; Ngài để tôi sống trong cảnh đơn chiếc bơ vơ. 12Ngài giương cung và lấy tôi làm mục tiêu để mũi tên Ngài nhắm bắn.
13Ngài rút tên ra trong ống và liên tục bắn vào các tử huyệt của tôi. 14Tôi đã trở thành đối tượng để cả dân tôi cười chê thỏa thích, Một đầu đề để bị người ta đặt bài ca giễu cợt suốt ngày. 15Ngài đã cho tôi tràn đầy nỗi cay đắng; Ngài đã bắt tôi uống ngải đắng quá nhiều.
16Răng tôi cứ nhai trúng sạn sỏi, Thân xác tôi bị phủ dưới bụi tro. 17“Ngài đã cất xa khỏi linh hồn con an lành thịnh vượng, Con không còn biết phước hạnh là gì.” 18Vì thế tôi nói, “Thời huy hoàng của con đã hết, Và mọi điều con hy vọng nơi CHÚA đã tiêu tan.”
19Mỗi khi nhớ đến cuộc sống đau khổ và lang thang vô định, tôi có cảm tưởng như đang uống ngải đắng và mật đắng. 20Những hình ảnh ấy cứ ám ảnh tôi, và linh hồn tôi chùn xuống. 21Nhưng tôi chợt nhớ đến điều nầy, và nhờ đó tôi còn tia hy vọng: 22Tình thương của CHÚA không khi nào ngưng dứt, Vì ơn thương xót của Ngài chẳng cạn kiệt bao giờ. 23Mỗi buổi sáng chúng đều mới mẻ; Ðức thành tín của Ngài thật lớn thay!
24Linh hồn tôi nói, “CHÚA là phần gia tài của ta, vì thế ta phải để trọn lòng tin cậy nơi Ngài.”
25CHÚA thật tốt đối với người tin cậy Ngài, tức đối với người tìm kiếm Ngài. 26Quả là một điều tốt cho ai để lòng trông cậy và yên lặng đợi chờ ơn giải cứu của CHÚA. 27Quả là một điều tốt cho kẻ chịu mang ách khi còn trẻ.
28Hãy để nó ngồi một mình và im lặng gánh chịu, vì Ngài bắt nó phải mang ách ấy; 29Hãy để nó phải bị sấp mặt sát đất, để nó học biết thế nào là trông cậy; 30Hãy để nó phải đưa má cho người ta vả, Hãy để nó bị đầy tủi nhục.
31Vì CHÚA sẽ không loại bỏ đến đời đời. 32Ví dù Ngài cho sầu khổ, Ngài sẽ xót thương theo đức từ bi vô lượng của Ngài, 33Vì Ngài không có chủ tâm gây đớn đau hay sầu khổ cho con cái của loài người.
34Khi tất cả tù nhân trong xứ bị giày đạp dưới chân, 35Khi các quyền làm người bị gạt bỏ qua một bên trước mặt Ðấng Tối Cao, 36Khi công lý của người bị xét xử bị vứt bỏ, Chẳng lẽ Chúa không thấy sao?
37 Ai có thể nói và sự việc đã xảy ra y như lời mình nói, nếu Chúa không cho phép? 38Chẳng phải từ miệng của Ðấng Tối Cao mà điều lành hay điều dữ xảy đến hay sao? 39Sao người ta cứ kêu ca than trách về hình phạt vì tội lỗi của mình?
40Chúng ta hãy xem lại và xét kỹ các đường lối của mình; Chúng ta khá trở về với CHÚA. 41Chúng ta hãy hướng lòng mình và đưa hai tay lên hướng về Ðức Chúa Trời trên trời. 42“Chúng con đã phạm tội và đã chống lại Ngài, và Ngài chưa tha thứ chúng con.
43Ngài đã bao phủ Ngài bằng cơn thịnh nộ và truy kích chúng con, Ngài đã giết chúng con không chút xót thương. 44Ngài đã lấy mây dày bao bọc Ngài để không lời cầu nguyện nào của chúng con có thể thấu đến Ngài. 45Ngài đã làm chúng con thành rác rến và đồ phế thải giữa các dân.
46Tất cả kẻ thù của chúng con đã mở miệng cười chê chúng con; 47Nỗi kinh hoàng và cạm bẫy đã đến với chúng con, Chúng con đã bị tàn phá và hủy diệt. 48Mắt con đã thành suối lệ, vì sự hủy diệt trút xuống Ái Nữ của dân con.
49Mắt con lệ đổ không ngừng, và chảy luôn không ngớt, 50Cho đến khi CHÚA từ trời nhìn xuống và trông thấy; 51Mắt con đã làm lòng con tan nát vì phải chứng kiến cảnh tủi nhục xảy đến với tất cả thiếu nữ trong thành.
52Những kẻ thù ghét con vô cớ đã rượt đuổi con như người ta săn bắt chim; 53Chúng chôn sống con trong hố sâu, rồi lấy đá lấp lại; 54Nước phủ ngập đầu con; con thốt lên, ‘Thôi ta chết mất rồi!’
55Lạy CHÚA, từ đáy sâu của hố thẳm, con kêu cầu danh Ngài, 56Ngài đã nghe tiếng khẩn xin của con, ‘Xin đừng bịt tai Ngài trước lời con van xin kêu cứu, xin cho con được vài giây phút lấy hơi.’ 57Ngài đã đến bên con khi con kêu cầu Ngài; Ngài đã phán, ‘Ðừng sợ!’
58Lạy Chúa, Ngài đã đoái đến duyên cớ của linh hồn con; Ngài đã cứu chuộc đời con. 59Lạy CHÚA, Ngài đã thấy những oan trái người ta gây cho con, Xin Ngài xét xử công bình cho con. 60Ngài đã thấy rõ mọi dã tâm của chúng, mọi ý đồ chúng lập để hại con.
61Lạy CHÚA, Ngài đã nghe những lời chúng cười chê nhiếc móc, mọi mưu đồ chúng lập để hại con. 62Những kẻ thù ghét con đã thì thầm và xầm xì với nhau chống lại con suốt ngày. 63Xin Ngài xem, bất kể lúc ngồi hay đứng, chúng luôn lấy con làm đối tượng để cười hát mỉa mai.
64Lạy CHÚA, xin Ngài báo trả chúng về những việc chúng đã làm, theo điều tay chúng đã gây ra. 65Xin cho chúng biết thế nào là đau lòng nát dạ. Nguyện sự nguyền rủa của Ngài giáng trên chúng. 66Nguyện Ngài nổi cơn thịnh nộ đuổi theo chúng và tiêu diệt chúng dưới gầm trời của CHÚA.”