3

II. Luật pháp và đức tin

(Từ đoạn 3 đến 5:12)

Người được xưng công bình bởi đức tin, không bởi luật pháp

1 Hỡi người Ga-la-ti ngu muội kia, ai bùa ếm anh em là người mà trước mắt đã được rõ bày ra Đức Chúa Jêsus Christ bị đóng đinh trên thập tự giá? 2 Tôi chỉ hỏi anh em một câu nầy: Ấy là cậy các việc luật pháp hay là bởi nghe và tin mà anh em đã nhận được Đức Thánh Linh? 3 Sao anh em ngu muội dường ấy? Sau khi đã khởi sự nhờ Đức Thánh Linh, nay sao lại cậy xác thịt mà làm cho trọn? 4 Anh em há luống công mà chịu sự khốn khó dường ấy sao? --- nếu quả là luống công! 5 Đấng ban Đức Thánh Linh cho anh em và làm các phép lạ trong anh em, thì làm bởi các việc luật pháp, hay là bởi đã nghe mà tin? 6 Như Áp-ra-ham tin Đức Chúa Trời, thì đã kể là công bình cho người, 7 vậy anh em hãy nhận biết rằng những kẻ có đức tin là con cháu thật của Áp-ra-ham.
8 Kinh thánh cũng biết trước rằng Đức Chúa Trời sẽ xưng dân ngoại là công bình bởi đức tin, nên đã rao truyền trước cho Áp-ra-ham tin lành nầy: Các dân sẽ nhờ ngươi mà được phước. 9 Ấy vậy, ai tin thì nấy được phước với Áp-ra-ham, là người có lòng tin. 10 Vì mọi kẻ cậy các việc luật pháp, thì bị rủa sả, bởi có chép rằng: Đáng rủa thay là kẻ không bền đỗ trong mọi sự đã chép ở sách luật, đặng làm theo những sự ấy! 11 Vả lại chẳng hề có ai cậy luật pháp mà được xưng công bình trước mặt Đức Chúa Trời, điều đó là rõ ràng lắm, vì người công bình sẽ sống bởi đức tin. 12 Vả, luật pháp vốn không phải đồng một thứ với đức tin, nhưng luật pháp có chép rằng: Người nào vâng giữ các điều răn thì sẽ nhờ đó mà sống. 13 Đấng Christ đã chuộc chúng ta khỏi sự rủa sả của luật pháp, bởi Ngài đã nên sự rủa sả vì chúng ta, --- vì có lời chép: Đáng rủa thay là kẻ bị treo trên cây gỗ, --- 14 hầu cho phước lành ban cho Áp-ra-ham nhờ Đức Chúa Jêsus Christ mà được rải khắp trên dân ngoại, lại hầu cho chúng ta cậy đức tin mà nhận lãnh Đức Thánh Linh đã hứa cho.

Lời hứa của Đức Chúa Trời có trước luật pháp

15 Hỡi anh em, tôi nói theo thói quen người ta rằng: Khi một người đã làm tờ giao ước thành rồi, thì không ai có phép được xóa đi hay thêm vào sự gì. 16 Vả, các lời hứa đã được phán cho Áp-ra-ham và cho dòng dõi người. Không nói: Và cho các dòng dõi người, như chỉ về nhiều người; nhưng nói: Và cho dòng dõi ngươi, như chỉ về một người mà thôi, tức là Đấng Christ. 17 Vậy thì tôi nói rằng: Lời giao ước mà Đức Chúa Trời trước kia đã kết lập thành rồi, thì không có thể bị hủy đi, và lời hứa cũng không có thể bị bỏ đi bởi luật pháp, là sự cách sau bốn trăm ba mươi năm mới có. 18 Vì, nếu cơ nghiệp được ban cho bởi luật pháp, thì không bởi lời hứa nữa. Nhưng Đức Chúa Trời đã dùng lời hứa mà ban cơ nghiệp cho Áp-ra-ham.
19 Vậy thì làm sao có luật pháp? Luật pháp đã đặt thêm, vì cớ những sự phạm phép, cho tới chừng nào người dòng dõi đến, là người mà lời hứa đã hứa cho; luật pháp được ban ra bởi mấy thiên sứ và truyền ra bởi một người trung bảo. 20 Vả, người trung bảo chẳng phải là người trung bảo về một bề mà thôi, nhưng Đức Chúa Trời chỉ có một.

Luật pháp dẫn đến Đấng Christ

21 Vậy thì luật pháp nghịch cùng lời hứa của Đức Chúa Trời hay sao? Chẳng hề như vậy; vì, nếu đã ban cho một luật pháp có thể làm cho sống, thì sự công bình chắc bởi luật pháp mà đến. 22 Nhưng Kinh thánh đã nhốt hết thảy mọi sự dưới tội lỗi, hầu cho điều chi đã hứa, bởi đức tin trong Đức Chúa Jêsus Christ mà được ban cho những kẻ tin. 23 Trước khi đức tin chưa đến, chúng ta bị nhốt dưới sự canh giữ của luật pháp mà chờ đức tin phải bày ra. 24 Ấy vậy, luật pháp đã như thầy giáo đặng dẫn chúng ta đến Đấng Christ, hầu cho chúng ta bởi đức tin mà được xưng công bình. 25 Song khi đức tin đã đến, chúng ta không còn phục dưới thầy giáo ấy nữa. 26 Vì chưng anh em bởi tin Đức Chúa Jêsus Christ, nên hết thảy đều là con trai của Đức Chúa Trời. 27 Vả, anh em thảy đều chịu phép báp-têm trong Đấng Christ, đều mặc lấy Đấng Christ vậy. 28 Tại đây không còn chia ra người Giu-đa hoặc người Gờ-réc; không còn người tôi mọi hoặc người tự chủ; không còn đàn ông hoặc đàn bà; vì trong Đức Chúa Jêsus Christ, anh em thảy đều làm một. 29 Lại nếu anh em thuộc về Đấng Christ, thì anh em là dòng dõi của Áp-ra-ham, tức là kẻ kế tự theo lời hứa.

3

Luật pháp và đức tin

1Anh em Ga-la-ti thật là dại dột! Anh em đã biết Chúa Cứu Thế hy sinh trên cây thập tự — biết quá rõ như thấy tận mắt — thế mà anh em còn bị ai mê hoặc? 2Tôi chỉ hỏi anh em một điều: “Có phải anh em nhận lãnh Thánh Linh nhờ cố gắng tuân theo luật pháp không?” Tuyệt đối không! Vì Thánh Linh chỉ ngự vào lòng người nghe và tin nhận Chúa Cứu Thế. 3Sao anh em dại dột thế? Đã bắt đầu nhờ Thánh Linh, nay anh em quay lại dùng sức riêng để trở thành người hoàn hảo hay sao? 4Anh em chịu bao nhiêu gian khổ chỉ để múc nước đổ biển sao? Việc ấy có thật là vô ích không? 5Thượng Đế ban Thánh Linh và thực hiện các phép lạ giữa anh em vì anh em vâng giữ luật pháp hay vì nghe và tin Chúa Cứu Thế?
6Thử xem gương Áp-ra-ham: “Ông tin Thượng Đế nên được Ngài nhìn nhận là người công chính.” 7Tất nhiên người nào tin Chúa cũng được coi là công chính như Áp-ra-ham. 8Thánh kinh cũng nói trước trong thời đại này người nước ngoài tin Chúa sẽ được Thượng Đế cứu rỗi. Thượng Đế đã bảo Áp-ra-ham từ trước: “Tất cả các dân tộc tin ta đều sẽ được hạnh phúc như con.” 9Như thế những người tin Chúa đều hưởng hạnh phúc như Áp-ra-ham.
10Tất cả những người mong giữ luật pháp để được cứu rỗi đều bị lên án, vì Thánh kinh đã viết: “Ai không liên tục tuân theo mọi điều đã ghi trong sách luật pháp đều bị lên án.” 11Dĩ nhiên, không ai được Thượng Đế nhìn nhận là công chính nhờ tuân theo luật pháp, vì chỉ nhờ đức tin chúng ta mới được Thượng Đế tha tội. Tiên tri Hà-ba-cúc viết: “Người công chính sẽ sống bởi đức tin.” 12Con đường đức tin khác hẳn con đường luật pháp; vì đã theo luật pháp, chúng ta phải vâng giữ toàn bộ luật pháp, không sơ sót điều nào, mới được cứu rỗi. 13Chúa Cứu Thế đã cứu chúng ta khỏi bị luật pháp lên án khi Chúa hy sinh trên cây thập tự, tình nguyện thay ta chịu lên án; vì Thánh kinh đã nói: “Ai bị treo lên cây gỗ là người bị lên án.” 14Thượng Đế cũng cho người nước ngoài chung hưởng hạnh phúc mà Ngài đã hứa cho Áp-ra-ham; và tất cả chúng ta là con cái Chúa đều nhờ đức tin mà tiếp nhận Thánh Linh như Ngài đã hứa.

Luật pháp và lời hứa

15Thưa anh em, tôi xin đan cử một thí dụ trong cuộc sống hằng ngày: một khi giao kèo đã ký xong, không ai được thay đổi hay thêm bớt một điều nào. 16Lời hứa của Chúa với Áp-ra-ham cũng thế. Chúa hứa ban phúc lành cho Áp-ra-ham và hậu tự. Thánh kinh không nói ‘‘các hậu tự” theo số nhiều, nhưng nói “hậu tự” để chỉ về một người là Chúa Cứu Thế. 17Điều ấy có nghĩa: Thượng Đế đã lập giao ước và cam kếét với Áp-ra-ham, cho nên 430 năm sau, luật pháp Mai-sen ban hành cũng không thể nào hủy bỏ giao ước và lời hứa đó. 18Nếu Áp-ra-ham hưởng phúc lành nhờ tuân theo luật pháp thì đâu cần lời hứa của Chúa nữa! Nhưng Thượng Đế ban phúc lành cho Áp-ra-ham chỉ vì lời hứa của Ngài.

Mục đích của luật pháp

19,20Như thế, luật pháp có nhiệm vụ gì? Luật pháp được công bố để giúp loài người nhận biết tội lỗi mình, cho đến khi Chúa Cứu Thế xuất hiện, đúng theo lời hứa của Thượng Đế. Khi Thượng Đế ban hành luật pháp, Ngài trao cho các thiên sứ; thiên sứ trao lại Mai-sen và Mai-sen phổ biến cho nhân dân. Còn khi lập giao ước, chính Thượng Đế trực tiếp cam kết với Áp-ra-ham, không dùng thiên sứ hay người nào làm trung gian cả.
21Như thế, luật pháp có mâu thuẫn với lời hứa của Thượng Đế không? Tuyệt đối không! Vì nếu luật pháp có thể cứu rỗi loài người, hẳn Thượng Đế đã không dùng phương pháp khác để giải phóng chúng ta khỏi xiềng xích của tội lỗi. 22Trái lại, Thánh kinh cho biết tất cả nhân loại đều bị tội lỗi giam cầm và phương pháp giải phóng duy nhất là tin Chúa Cứu Thế Giê-xu. Con đường cứu rỗi đã mở rộng cho mọi người tin nhận Ngài.
23Trước khi Chúa Cứu Thế đến, chúng ta bị luật pháp canh giữ cho đến ngày chúng ta tin nhận Chúa. 24Luật pháp Mai-sen đóng vai người giám hộ canh giữ chúng ta trong khi chờ đợi Chúa Cứu Thế thực hiện chương trình ‘cứu rỗi bởi đức tin’. 25Chúa Cứu Thế đã đến nên chúng ta không cần người giám hộ nữa.
26Tất cả chúng ta đều được làm con cái Thượng Đế khi tin nhận Chúa Cứu Thế Giê-xu. 27Vì tất cả những người đã chịu báp-tem, liên hiệp với Chúa Cứu Thế đều được Ngài bảo bọc. 28Sự chia rẽ kỳ thị giữa Do-thái và nước ngoài, giữa nô lệ và tự do, giữa nam và nữ, đã chấm dứt, vì chúng ta đều hợp nhất trong Chúa Cứu Thế Giê-xu. 29Hiện nay chúng ta thuộc về Chúa Cứu Thế, làm con cháu thật của Áp-ra-ham và thừa hưởng cơ nghiệp Áp-ra-ham như Thượng Đế đã hứa.