1

I. Giao ước mới, bởi người và việc của Đức Chúa Jêsus Christ được tỏ ra, là cao trọng hơn

(Từ đoạn 1 đến 10:18)

Đức Chúa Jêsus Christ cao trọng hơn các thiên sứ

1 Đời xưa, Đức Chúa Trời đã dùng các đấng tiên tri phán dạy tổ phụ chúng ta nhiều lần nhiều cách, 2 rồi đến những ngày sau rốt nầy, Ngài phán dạy chúng ta bởi Con Ngài, là Con mà Ngài đã lập lên kế tự muôn vật, lại bởi Con mà Ngài đã dựng nên thế gian; 3 Con là sự chói sáng của sự vinh hiển Đức Chúa Trời và hình bóng của bổn thể Ngài, lấy lời có quyền phép Ngài nâng đỡ muôn vật; sau khi Con làm xong sự sạch tội, bèn ngồi bên hữu Đấng tôn nghiêm ở trong nơi rất cao, 4 vậy được hưởng danh cao hơn danh thiên sứ bao nhiêu, thì trở nên cao trọng hơn thiên sứ bấy nhiêu.
5 Vả, Đức Chúa Trời há có bao giờ phán cùng thiên sứ nào rằng:
 Ngươi là Con ta,
 Ngày nay ta đã sanh ngươi?
 Lại há có khi nào phán:
 Ta sẽ làm Cha người,
 Người sẽ làm Con ta?
6 Còn khi Ngài đưa Con đầu lòng mình vào thế gian, thì phán rằng: Mọi thiên sứ của Đức Chúa Trời phải thờ lạy Con. 7 Nói về thiên sứ thì Ngài phán rằng:
 Đức Chúa Trời làm cho thiên sứ Ngài như gió,
 Và tôi tớ Ngài như ngọn lửa,
8 Nhưng nói về Con thì lại phán rằng:
 Hỡi Đức Chúa Trời, ngôi Chúa còn mãi đời nọ qua đời kia,
 Quyền bính của nước Chúa là quyền bính ngay thẳng.
9 Chúa ưa điều công bình, ghét điều gian ác;
 Cho nên, hỡi Chúa, Đức Chúa Trời của Chúa lấy dầu vui mừng xức cho,
 Khiến Chúa trổi hơn kẻ đồng loại mình.
10 Lại có phán:
 Hỡi Chúa, ban đầu trước hết Chúa đã dựng nền đất,
 Và các từng trời cũng là công việc của tay Chúa.
11 Trời đất sẽ hư đi, nhưng Chúa hằng có;
 Trời đất sẽ cũ đi như cái áo;
12 Ngài sẽ cuốn nó lại như cái áo choàng,
 Rồi trời đất sẽ biến đổi,
 Nhưng Chúa vẫn y nguyên,
 Các năm của Chúa không hề cùng.
13 Đức Chúa Trời há có bao giờ phán cùng thiên sứ nào rằng:
 Hãy ngồi bên hữu ta,
 Cho đến chừng nào ta để kẻ thù nghịch làm bệ dưới chân ngươi?
14 Các thiên sứ há chẳng phải đều là thần hầu việc Đức Chúa Trời, đã được sai xuống để giúp việc những người sẽ hưởng cơ nghiệp cứu rỗi hay sao?

1

Boh Hiăp Ơi Adai Mơ̆ng Ană Ñu

1Đưm hlâo adih, Ơi Adai hơmâo pơhiăp laih hăng ƀing ơi adon ta lu wơ̆t yua mơ̆ng ƀing pô pơala laih anŭn amăng lu hơdră jơlan phara phara, 2samơ̆ amăng khul hrơi hơnăl tuč anai, Ñu hơmâo pơhiăp laih hăng ƀing ta mơ̆ng Ană Ñu, jing Pô Ñu ruah kơčrâo kiăng kơ tŭ mă abih bang tơlơi mơnơ̆ng laih anŭn mơ̆ng Ană Ñu anŭn yơh Ñu hrih pơjing laih kơyâo pơtâo mơnơ̆ng mơnuă anai. 3Yang Ană jing tơlơi pơrơđah glaĭ tơlơi ang yang Ơi Adai laih anŭn Ñu jing kơnuih Ơi Adai pô yơh. Ñu djă̱ grơ̆ng abih bang tơlơi mơnơ̆ng hăng tơlơi pơhiăp dưi mơyang Ñu. Tơdơi kơ Ñu hơmâo pha brơi laih tơlơi pơrơgoh kơ khul tơlơi soh mơnuih mơnam, Ñu dŏ be̱r jĕ ƀơi tơngan gah hơnuă Ơi Adai, Pô Kơdrưh Mơyang, amăng adai adih. 4Tui anŭn, Ñu jing hĭ yom prŏng hloh kơ ƀing ling jang hiam Ơi Adai, kar hăng anăn Ñu hơmâo mă tŭ laih jing yom prŏng hloh kơ anăn ƀing ling jang hiam yơh.
5Yuakơ Ơi Adai ƀu laĭ djơ̆ hơget gĕt ôh kơ hlơi pô amăng ƀing ling jang hiam Ñu tui anai,
  “Ih jing Ană Đah Rơkơi Kâo;
   hrơi anai Kâo jing Ama ih.”
Ƀôdah Ñu kŏn laĭ tui anai lơi,
  “Kâo či jing Ama Ñu,
   laih anŭn Ñu či jing Ană Kâo.”
6Laih anŭn dơ̆ng, tơdang Ơi Adai ba rai ană kơčoa Ñu pơ lŏn tơnah anai, Ñu laĭ tui anai,
  “Brơi bĕ abih bang ƀing ling jang hiam Ơi Adai kơkuh pơpŭ kơ Ñu.”
7Samơ̆ bơ kơ ƀing ling jang hiam, Ơi Adai laĭ tui anai,
  “Ơi Adai pơjing hĭ ƀing ling jang hiam Ñu hrup hăng angĭn,
   laih anŭn pơjing hĭ ƀing ding kơna Ñu hrup hăng jơlah apui.”
8Samơ̆ bơ kơ Yang Ană, Ơi Adai laĭ tui anai,
  “Ơ Ơi Adai, grê pơtao Ih dŏ kơjăp nanao hlŏng lar,
   laih anŭn tơlơi tơpă hơnơ̆ng yơh či jing gai hơnuăt git gai dêh čar Ih.
  9Ih hơmâo khăp kơ tơlơi tơpă hơnơ̆ng laih anŭn pơrơmut kơ tơlơi sat ƀai.
   Hơnŭn yơh Ơi Adai, jing Ơi Adai Ih, hơmâo pioh laih Ih gah ngŏ kơ ƀing gŏp Ih
   tơdang Ñu trôč ƀơi Ih hăng ia jâo tơlơi mơak.”
10Ơi Adai ăt laĭ dơ̆ng mơ̆n tui anai,
  “Hlak čơdơ̆ng mơ̆ng phŭn, Ơ Khua Yang, Ih pơdơ̆ng đĭ laih khul atur lŏn tơnah,
   laih anŭn khul tal adai jing bruă tơngan Ih Pô pơjing yơh.
  11Khul tơlơi mơnơ̆ng anŭn či răm rơngiă hĭ, samơ̆ Ih ăt dŏ dơnơ̆ng nanao.
   Khul tơlơi anŭn či so hĭ abih bang kar hăng sum ao yơh.
  12Ih či lŏp hĭ khul tơlơi anŭn kar hăng lŏp ao phyung,
   laih anŭn khul tơlơi anŭn či pơplih hĭ kar hăng sum ao yơh.
  Samơ̆ Ih či dŏ dơnơ̆ng kar kaĭ,
   laih anŭn khul thŭn Ih ƀu thâo đŭt hĭ ôh.”
13Ơi Adai ƀu laĭ djơ̆ hơget gĕt ôh kơ hlơi pô amăng ƀing ling jang hiam Ñu tui anai,
  “dŏ be̱r bĕ ƀơi gah hơnuă Kâo jing anih pơpŭ pơyom,
   tơl Kâo pơluă gŭ hĭ ƀing rŏh ayăt ih
   tui anŭn ƀing gơñu jing hĭ kar hăng sa boh grê đăl gah yŭ kơ plă̱ tơkai ih yơh.”
14Tui anŭn, bơ kơ ƀing ling jang hiam, abih bang ƀing gơñu jing ƀing yang mă bruă Ơi Adai pơkiaŏ nao mă bruă djru kơ ƀing či tŭ mă tơlơi pơklaih yơh.