15

Sự rửa tay trước khi ăn

(Mac 7:1-23)

1 Bấy giờ, có mấy người Pha-ri-si và mấy thầy thông giáo từ thành Giê-ru-sa-lem đến gần Đức Chúa Jêsus, mà thưa rằng: 2 Sao môn đồ thầy phạm lời truyền khẩu của người xưa? Vì họ không rửa tay trước khi ăn. 3 Ngài đáp rằng: Còn các ngươi sao cũng vì cớ lời truyền khẩu mình mà phạm điều răn của Đức Chúa Trời? 4 Vì Đức Chúa Trời đã truyền điều răn nầy: Phải hiếu kính cha mẹ ngươi; lại, điều nầy: Ai mắng nhiếc cha mẹ thì phải chết. 5 Nhưng các ngươi lại nói rằng: Ai nói cùng cha mẹ rằng: Những điều mà tôi có thể giúp cha mẹ, đã dâng cho Đức Chúa Trời rồi, thì người ấy không cần phải hiếu kính cha mẹ. 6 Như vậy, các ngươi đã vì lời truyền khẩu mình mà bỏ lời Đức Chúa Trời. 7 Hỡi kẻ giả hình! Ê-sai đã nói tiên tri về các ngươi phải lắm, mà rằng:
8 Dan nầy lấy môi miếng thờ kính ta;
 Nhưng lòng chúng nó xa ta lắm.
9 Sự chúng nó thờ lạy ta là vô ích,
 Vì chúng nó dạy theo những điều răn mà chỉ bởi người ta đặt ra.
10 Đoạn, Ngài gọi đoàn dân đến, mà phán rằng: Hãy nghe, và hiểu. 11 Chẳng phải điều chi vào miệng làm dơ dáy người; nhưng điều chi ở miệng ra, ấy mới là điều làm dơ dáy người vậy! 12 Môn đồ bèn lại gần, mà thưa rằng: Thầy có hay rằng người Pha-ri-si nghe lời thầy nói mà phiền giận chăng? 13 Ngài đáp rằng: Cây nào mà Cha ta trên trời không trồng, thì phải nhổ đi. 14 Hãy để vậy: Đó là những kẻ mù làm người dẫn đưa; nếu kẻ mù dẫn đưa kẻ mù, thì cả hai sẽ cùng té xuống hố. 15 Phi-e-rơ bèn cất tiếng thưa rằng: Xin thầy cắt nghĩa lời ví dụ ấy cho chúng tôi. 16 Đức Chúa Jêsus hỏi rằng: Các ngươi cũng còn chưa hiểu biết sao? 17 Các ngươi chưa hiểu vật gì vào miệng thì đi thẳng xuống bụng, rồi phải bỏ ra nơi kín sao? 18 Song những điều bởi miệng mà ra là từ trong lòng, thì những điều đó làm dơ dáy người. 19 Vì từ nơi lòng mà ra những ác tưởng, những tội giết người, tà dâm, dâm dục, trộm cướp, làm chứng dối, và lộng ngôn. 20 Ấy đó là những điều làm dơ dáy người: Song sự ăn mà không rửa tay chẳng làm dơ dáy người đâu.

Người đàn bà Ca-na-an

(Mac 7:24-30)

21 Đức Chúa Jêsus đi từ đó, vào bờ cõi thành Ty-rơ và thành Si-đôn. 22 Xảy có một người đàn bà xứ Ca-na-an, từ xứ ấy đến, mà kêu lên rằng: Lạy Chúa, là con cháu vua Đa-vít, xin thương xót tôi cùng! Con gái tôi mắc quỉ ám, khốn cực lắm. 23 Nhưng Ngài chẳng đáp một lời. Môn đồ bèn đến gần, cố nài xin rằng: Xin thầy truyền cho đàn bà ấy về, vì người kêu van ở đằng sau chúng ta. 24 Ngài đáp rằng: Ta chịu sai đến đây, chỉ vì các con chiên lạc mất của nhà Y-sơ-ra-ên đó thôi. 25 Song người đàn bà lại gần, lạy Ngài mà thưa rằng: Lạy Chúa, xin Chúa giúp tôi cùng! 26 Ngài đáp rằng: Không nên lấy bánh của con cái mà quăng cho chó con ăn. 27 Người đàn bà lại thưa rằng: Lạy Chúa, thật như vậy, song mấy con chó con ăn những miếng bánh vụn trên bàn chủ nó rớt xuống. 28 Ngài bèn phán rằng: Hỡi đàn bà kia, ngươi có đức tin lớn; việc phải xảy ra theo ý ngươi muốn! Cũng một giờ đó, con gái người liền được lành.

Chúa hóa bánh ra nhiều, lần thứ hai

(Mac 8:1-10)

29 Đức Chúa Jêsus từ đó đi đến gần biển Ga-li-lê; rồi lên trên núi mà ngồi. 30 Bấy giờ có đoàn dân rất đông đến gần Ngài, đem theo những kẻ què, đui, câm, tàn tật và nhiều kẻ đau khác, để dưới chân Đức Chúa Jêsus, thì Ngài chữa cho họ được lành. 31 Vậy, chúng thấy kẻ câm được nói, kẻ tàn tật được khỏi, kẻ què được đi, kẻ đui được sáng, thì lấy làm lạ lắm, đều ngợi khen Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên.
32 Khi đó, Đức Chúa Jêsus gọi môn đồ đến mà phán rằng: Ta thương xót đoàn dân nầy; vì đã ba ngày ở cùng ta, bây giờ không có chi ăn hết. Ta không muốn để họ nhịn đói mà về, e phải mệt lủi dọc đường chăng. 33 Môn đồ thưa rằng: Ở nơi đồng vắng nầy, ta há dễ kiếm đâu đủ bánh, đặng cho dân đông dường ấy ăn no nê sao? 34 Ngài phán hỏi môn đồ rằng: Các ngươi có mấy cái bánh? Môn đồ thưa rằng: Có bảy cái bánh, cùng vài con cá. 35 Ngài bèn biểu dân chúng ngồi xuống đất. 36 Đoạn, Ngài lấy bảy cái bánh và cá; tạ ơn rồi, bẻ bánh ra đưa cho môn đồ, môn đồ phân phát cho dân chúng. 37 Ai nấy ăn no cả, còn bánh thừa lượm được bảy giỏ đầy. 38 Số người ăn là bốn ngàn, không kể đàn bà con trẻ. 39 Bấy giờ Ngài cho đoàn dân về, rồi xuống thuyền mà qua bờ cõi xứ Ma-ga-đan.

15

論古人的傳統

(可7.1-23)

1那時,有法利賽人和文士從耶路撒冷來見耶穌,說: 2「你的門徒為甚麼違反古人的傳統?因為他們吃飯的時候不洗手。」 3耶穌回答他們:「你們為甚麼因你們的傳統而違反上帝的誡命呢? 4上帝說:『當孝敬父母』;又說:『咒罵父母的,必須處死。』 5你們倒說:『無論誰對父母說:我所當供奉你的已經作了奉獻, 6就可以不孝敬他的父親。』這就是你們藉着傳統,廢了上帝的話。 7假冒為善的人哪!以賽亞指着你們所預言的說得好:
  8『這百姓用嘴唇尊敬我,
  他們的心卻遠離我。
  9他們把人的規條當作教義教導人;
  他們拜我也是枉然。』」
10耶穌叫了眾人來,對他們說:「你們要聽,也要明白。 11從口裏進去的不玷污人,從口裏出來的才玷污人。」 12當時,門徒進前來對他說:「法利賽人聽見這話很反感,你知道嗎?」 13耶穌回答:「一切植物,若不是我天父栽植的,都要連根拔出來。 14由他們吧!他們是瞎子作瞎子的嚮導;若是瞎子領瞎子,兩個人都要掉在坑裏。」 15彼得回應他說:「請將這比喻講解給我們聽。」 16耶穌說:「連你們也還不明白嗎? 17難道你們不了解,凡進到口裏的,是經過肚子,又排入廁所嗎? 18然而口裏出來的是出於心裏,這才玷污人。 19因為出於心裏的有種種惡念,如兇殺、姦淫、淫亂、偷盜、偽證、毀謗。 20這些才玷污人。至於不洗手吃飯,那並不玷污人。」

迦南婦人的信心

(可7.24-30)

21耶穌離開那裏,退到推羅西頓境內。 22有一個迦南婦人從那地方出來,喊着說:「主啊,大衛之子,可憐我!我女兒被鬼纏得很苦。」 23耶穌卻一言不答。門徒進前來,求他說:「這婦人在我們後頭喊叫,請打發她走吧。」 24耶穌回答:「我奉差遣只到以色列家迷失的羊那裏去。」 25那婦人來拜他,說:「主啊,幫幫我!」 26他回答:「拿孩子的餅丟給小狗吃是不妥的。」 27婦人說:「主啊,不錯,可是小狗也吃牠主人桌上掉下來的碎屑。」 28於是耶穌回答她說:「婦人,你的信心很大!照你所要的成全你吧。」從那時起,她的女兒就好了。

治好許多病人

29耶穌離開那地方,來到靠近加利利的海邊,就上山坐下。 30有一大羣人到他那裏,帶着瘸子、盲人、肢殘的、聾啞的,和好些別的病人,都放在他腳前,他就治好了他們。 31於是眾人都驚訝,因為看見聾啞的說話,肢殘的痊癒,瘸子行走,盲人看見,他們就歸榮耀給以色列的上帝。

耶穌使四千人吃飽

(可8.1-10)

32耶穌叫門徒來,說:「我憐憫這羣人,因為他們同我在這裏已經三天,沒有吃的東西了。我不願意叫他們餓着回去,恐怕他們在路上餓昏了。」 33門徒說:「我們在這野地,哪裏有這麼多的餅讓這許多人吃飽呢?」 34耶穌對他們說:「你們有多少餅?」他們說:「有七個,還有幾條小魚。」 35他就吩咐眾人坐在地上, 36拿着這七個餅和幾條魚,祝謝了,擘開,遞給門徒;門徒又遞給眾人。 37他們都吃,並且吃飽了,收拾剩下的碎屑,裝滿了七個筐子。 38吃的人中,男的有四千,還不算婦女和孩子。 39耶穌叫眾人散去,就上船,來到馬加丹境內。