42

Các con trai Gia-cốp đi xuống Ê-díp-tô mua lúa. – Giô-sép nhìn biết các anh mình

1 Gia-cốp thấy xứ Ê-díp-tô có lúa bán ra, bèn nói cùng các con trai mình rằng: Sao bay ngơ ngẩn nhìn nhau vậy? 2 Lại rằng: Nầy, cha nghe dưới xứ Ê-díp-tô có lúa bán; bay hãy xuống đó mua lúa cho chúng ta, hầu cho chúng ta sống và khỏi chết, chớ! 3 Mười người anh của Giô-sép bèn xuống Ê-díp-tô đặng mua lúa. 4 Nhưng Gia-cốp không cho Bên-gia-min, em Giô-sép, đi cùng các anh; vì nghĩ rằng: Ta nên giữ chừng, kẻo xảy ra điều rủi ro cho nó. 5 Xứ Ca-na-an bấy giờ cũng đói, nên các con trai của Y-sơ-ra-ên cũng đổ xuống Ê-díp-tô mua lúa như các người khác.
6 Vả, lúc nầy, chánh Giô-sép cai trị trong nước, và bán lúa cho cả dân bổn xứ. Các anh Giô-sép bèn đến, sấp mình xuống trước mặt người. 7 Giô-sép thấy, nhìn biết các anh mình; nhưng giả làm mặt lạ cùng họ, nói một cách xẳng rằng: Các ngươi ở đâu đến? Đáp rằng: Ở xứ Ca-na-an đến đặng mua lúa. 8 Vậy, Giô-sép nhìn biết các anh mình; nhưng họ nhìn lại chẳng ra.
9 Giô-sép nhớ lại điềm chiêm bao mình đã thấy về anh em mình, liền thét rằng: Các ngươi là thám tử, đến đây đặng dòm hành những nơi yếu óp của xứ ta. 10 Đáp rằng: Thưa chúa, chẳng phải vậy; các tôi tớ chúa đến đặng mua lúa mà thôi. 11 Chúng tôi đây đều là con một cha, vốn nhà lương thiện, chẳng phải là thám tử đâu. 12 Người đáp lại rằng: Chẳng phải; các ngươi đến đặng dòm hành những nơi yếu óp của xứ nầy. 13 Đáp rằng: Kẻ tôi tớ chúa có mười hai anh em, con của một cha, nguyên xứ Ca-na-an; nầy một người đã đi mất biệt, còn người út hiện bây giờ hãy ở lại nhà cùng cha chúng tôi. 14 Giô-sép nói: Ấy, quả thật như ta đã nói, các ngươi là thám tử. 15 Đây là điều ta thử các ngươi: Ta chỉ mạng Pha-ra-ôn mà thề rằng, hễ em út các ngươi không đến đây thì chẳng bao giờ các ngươi ra khỏi chốn nầy được. 16 Hãy sai một người nào trong bọn các ngươi về dẫn em út xuống; còn bao nhiêu thì phải ở tù lại đây. Lời các ngươi phải thử đã, rồi ta sẽ biết các ngươi nói đó có quả thật chăng. Nếu chẳng thật, thì ta chỉ mạng Pha-ra-ôn thề rằng, các ngươi là thám tử đó. 17 Đoạn, Giô-sép truyền đem giam họ chung trong ngục ba ngày.

Giô-sép buộc phải đem Bên-gia-min xuống

18 Ngày thứ ba, Giô-sép nói cùng họ rằng: Ta kính sợ Đức Chúa Trời; hãy làm như điều nầy, thì được sống. 19 Nếu các ngươi vốn nhà lương thiện, thì hãy để một người nào ở tù lại đây, còn bao nhiêu đem lương thực về nuôi đói cho nhà các ngươi. 20 Đoạn, hãy dẫn em út xuống đây, thì lời các ngươi sẽ cho là thật, và các ngươi chẳng phải chết. Vậy, họ nghe theo.
21 Họ bèn nói với nhau rằng: Quả thật chúng ta cam tội cùng em ta rồi; vì lúc trước ta thấy tâm hồn nó buồn thảm khi nó xin nhờ ơn, nhưng ta không khứng cho; vậy nên tai vạ nầy mới xảy đến cho chúng ta. 22 Ru-bên đáp rằng: Anh há không có nói cùng các em rằng: Chớ phạm tội nầy cùng đứa trẻ đó sao? Nhưng các em không nghe; nên bây giờ huyết nó đòi chúng ta thường lại. 23 Vả, Giô-sép vẫn dùng người thông ngôn nói chuyện lại cùng các anh, nên họ tưởng Giô-sép chẳng nghe hiểu.
24 Giô-sép xây mặt qua chỗ khác mà khóc. Đoạn xây mặt lại nói chuyện cùng họ; bèn bắt Si-mê-ôn trong vòng anh em, truyền trói lại trước mặt họ.
25 Giô-sép truyền đầy tớ xúc lúa đổ đầy bao và để bạc lại trong đó cho mỗi người anh em, cũng để thêm lương thực dùng dọc đường. Đầy tớ làm y như lời. 26 Đoạn, anh em chất mấy bao lúa lên lưng lừa, rồi đi.
27 Đến quán, một người trong bọn mở bao ra cho lừa ăn thóc, thấy bạc mình ở tại miệng bao; 28 bèn nói cùng anh em rằng: Bạc của tôi trả lại, hiện trong bao tôi đây! Các anh em nhát gan, vừa nói với nhau, vừa run, mà rằng: Đức Chúa Trời đã làm chi cho chúng ta đây?

Gia-cốp không cho Bên-gia-min đi

29 Các anh em trở về cùng Gia-cốp, cha mình, tại xứ Ca-na-an, thuật lại cho người nghe mọi nỗi đã xảy đến, rằng: 30 Người đương làm chúa tại xứ Ê-díp-tô nói với chúng tôi cách xẳng xớm, cho chúng tôi là thám tử. 31 Song chúng tôi có thưa cùng người rằng: Chúng tôi vốn nhà lương thiện, nào có phải là thám tử đâu. 32 Chúng tôi được mười hai anh em con một cha; một người đã đi mất biệt, còn người út hiện bây giờ ở nhà cùng cha, tại xứ Ca-na-an. 33 Người làm chúa xứ đó dạy rằng: Làm như vầy, ta mới cho các ngươi là lương thiện: Hãy để lại cùng ta một người nào trong bọn các ngươi, còn bao nhiêu sẽ đem lương thực về nuôi đói cho nhà các ngươi; 34 đoạn, hãy dẫn em út đến cho ta. Vậy, ta mới biết rằng các ngươi chẳng phải là thám tử, nhưng là người lương thiện; ta sẽ giao em lại cho, và các ngươi sẽ được buôn bán trong xứ nầy.
35 Vả, đương khi các anh em trút lúa mì ra bao, nầy đâu, trong mỗi bao có gói bạc của mỗi người; cha và các anh em thấy những gói bạc mình, đều lấy làm sợ hãi.
36 Gia-cốp, cha họ, bèn nói rằng: Bay làm mất các con tao; Giô-sép đã mất biệt, Si-mê-ôn cũng mất biệt; mà bây giờ, lại muốn dẫn Bên-gia-min đi nữa sao! Các nông nỗi nầy đều đổ lại cho tao hết! 37 Ru-bên thưa lại cùng cha rằng: Cha hãy giao em nơi tôi, tôi sẽ dẫn về cho. Ví bằng chẳng dẫn em về, thì cha hãy giết hai đứa con trai tôi đi. 38 Nhưng Gia-cốp đáp rằng: Con út tao sẽ chẳng đi xuống với bay đâu; vì anh nó đã chết rồi, chỉ còn một mình nó mà thôi. Nếu điều rủi ro chi xảy đến cho nó nơi dọc đường bay đi, tức nhiên bay làm cho kẻ tóc bạc nầy đau lòng xót dạ xuống âm phủ.

42

約瑟的哥哥到埃及買糧

1雅各埃及有糧,就對兒子們說:「你們為甚麼彼此對看呢?」 2他又說:「看哪,我聽見埃及有糧,你們可以下到那裏,從那裏為我們買些糧來,我們就可以存活,不至於死。」 3於是,約瑟的十個哥哥都下去,到埃及買糧食。 4至於約瑟的弟弟便雅憫雅各沒有派他和哥哥們同去,因為雅各說:「恐怕他遭難。」 5以色列的兒子們來了,在前來的人當中,為要買糧食,因為迦南地也有饑荒。
6當時在埃及地掌權的人是約瑟,賣糧給各地眾百姓的就是他。約瑟的哥哥們來了,臉伏於地,向他下拜。 7約瑟看見他哥哥們,就認出他們,卻對他們裝作陌生人,向他們說嚴厲的話,對他們說:「你們從哪裏來?」他們說:「我們從迦南地來買糧。」 8約瑟認得他哥哥們,他們卻不認得他。 9約瑟想起從前所做的那兩個夢,就對他們說:「你們是奸細,你們來是要窺探這地的虛實。」 10他們對他說:「我主啊,不是的,僕人們是來買糧的。 11我們都是同一個人的兒子,我們是誠實的人。僕人們並不是奸細。」 12約瑟對他們說:「不,你們一定是窺探這地的虛實來的。」 13他們說:「僕人們本是兄弟十二人,我們都是迦南地同一個人的兒子。看哪,最小的今日在我們父親那裏,有一個不在了。」 14約瑟對他們說:「我剛才對你們說過了,你們是奸細! 15我指着法老的性命起誓,若是你們最小的弟弟不到這裏來,你們就不可以離開這裏;這樣你們就可以證實自己了。 16要派你們當中的一個人去,把你們的弟弟帶來。至於你們,都要關在這裏,好證實你們的話是不是真的。若不是,我指着法老的性命起誓,你們一定是奸細。」 17於是約瑟把他們一起都關在監裏三天。
18第三天,約瑟對他們說:「我是敬畏上帝的,你們這麼做就可以活。 19如果你們是誠實的人,留你們兄弟中的一個關在監牢裏,你們帶糧食回去,救你們家的饑荒, 20再把你們最小的弟弟帶到我這裏來。如此,你們的話就是真的了,你們也不至於死。」他們就照樣做了。 21他們彼此說:「我們在弟弟身上實在犯了罪。他哀求我們的時候,我們看見他的痛苦,卻不肯聽,所以這場苦難臨到我們。」 22呂便回答他們說:「我不是對你們說過,不可傷害那孩子嗎?只是你們不肯聽,看哪,他的血在追討了。」 23他們不知道約瑟在聽,因為在他們之間有傳譯官。 24約瑟轉身離開他們,哭了一場,又回來對他們說話,就從他們中間抓了西緬,在他們眼前捆綁他。

約瑟的哥哥回迦南地

25約瑟吩咐人把他們的器皿裝滿糧食,把各人的銀子退還在各人的袋裏,又給他們路上需用的食物。人就為他們這樣做了。 26他們把糧食馱在驢上,離開那裏去了。 27到了住宿的地方,有一個人打開袋子,要拿飼料餵驢,就看見自己的銀子,看哪,仍在袋口上。 28他對兄弟們說:「我的銀子退回來了,看哪,還在我袋子裏!」他們戰戰兢兢,心都快跳出來了,彼此說:「上帝向我們做的是甚麼呢?」
29他們來到迦南地他們的父親雅各那裏,把所遭遇的事都告訴他,說: 30「那地的主對我們說嚴厲的話,把我們當作窺探那地的奸細。 31我們對他說:『我們是誠實的人,並不是奸細。 32我們本是兄弟十二人,都是同一個父親的兒子,有一個不在了,最小的今日和我們父親在迦南地。』 33那地的主對我們說:『只有這樣我才知道你們是誠實的人:留你們兄弟中的一個在我這裏,你們帶糧食回去,救你們家的饑荒, 34再把你們最小的弟弟帶到我這裏來,我就知道你們不是奸細,是誠實的人。然後,我就把你們的兄弟交還你們,你們也可以在此地做買賣。』」
35後來他們倒空袋子,看哪,各人的銀囊都在袋子裏。他們和父親看見銀囊就都害怕。 36他們的父親雅各對他們說:「你們害我喪失了我的兒子:約瑟不在了,西緬也不在了,你們還要帶走便雅憫!這些事都臨到我身上了。」 37呂便對他父親說:「我若不帶他回來給你,你可以殺我的兩個兒子。只管把他交在我手裏,我必帶他回來給你。」 38雅各說:「我的兒子不可與你們一同下去。他哥哥死了,只剩下他。他若在你們行走的路上遭難,你們就害我白髮蒼蒼、悲悲慘慘下陰間去了。」