6

Của cải mà người ta hưởng không đặng và sự ước ao không chán, đều là hư không

1 Có một tai nạn khác mà ta đã thấy dưới mặt trời, thường làm nặng nề cho loài người. 2 Kìa có một người mà Đức Chúa Trời đã ban cho sự giàu có, của cải, và sang trọng, đến nỗi mọi sự lòng người ước ao, chẳng thiếu gì hết; nhưng Đức Chúa Trời không cho người có thể ăn lấy, bèn là một người khác được ăn. Ấy là một sự hư không, một tai nạn cực khổ. 3 Nếu một người sanh trăm con trai, và sống nhiều năm cho đến cao niên trường thọ, mà lòng chẳng được hưởng phước, và chết chẳng được chôn; ta nói đứa con sảo còn hơn người ấy; 4 vì đứa con sảo ra hư không, lại trở về sự tối tăm, và tên nó bị sự u ám vùi lấp. 5 Nó không thấy mặt trời, cũng không biết đến; nó có được phần an nghỉ hơn người kia. 6 Người dầu sống đến hai ngàn năm, mà không hưởng được chút phước nào, cuối cùng cả thảy há chẳng về chung một chỗ sao?
7 Mọi sự lao khổ của loài người là vì miệng mình, song không hề được thỏa nguyện.
8 Người khôn ngoan hơn chi kẻ ngu muội? Người nghèo biết đạo ăn ở trước mặt người ta, nào có ích chi?
9 Sự gì thấy bằng mắt hơn là sự tham muốn buông tuồng; điều đó lại là một sự hư không, theo luồng gió thổi.
10 Phàm điều gì có trước thì đã được đặt tên từ lâu rồi; loài người sẽ ra thể nào, thì đã biết từ trước rồi; người không thể cãi trả với Đấng mạnh hơn mình.
11 Có nhiều điều gia thêm sự hư không; vậy, người ta được ích chi hơn; 12 Vả, trong những ngày của đời hư không mà loài người trải qua như bóng, ai biết điều gì là ích cho mình? Vì ai có thể nói trước cho người nào về điều sẽ xảy ra sau mình ở dưới mặt trời?

6

Của cải và dục vọng

1Tôi lại còn thấy một điều tai hại trầm trọng khác xảy ra khắp nơi. 2Có người được Thượng Đế cho giàu có, danh dự, và mọi điều người ấy mong muốn, nhưng trừ ra một điều: sống lâu để hưởng thụ. Của cải của người để lại cho người khác hưởng hết. Còn gì vô nghĩa hơn?
3Lại có người được sống đến cao niên trường thọ, sinh con đẻ cái đến cả trăm, nhưng không được hạnh phúc trong tâm hồn, hơn nữa khi chết chẳng được mồ êm mả đẹp. Tôi cho rằng một em bé lúc sinh ra đã chết còn sướng hơn người này.
4,5Vì em bé đến từ hư vô, lại trở về với mờ mịt. Tên em bị chôn vùi trong âm u. Em chưa hề thấy cũng chẳng hề biết ánh mặt trời. Thà như em còn hơn người sống lâu năm kia.
6Dù rằng sống đến vài ngàn năm, nhưng lòng không thỏa thì có ích gì?
7,8Người khôn cũng như kẻ dại, suốt đời khổ công lo tìm thực phẩm, thế mà vẫn không được thỏa mãn. Tuy nhiên, một người nghèo nhưng hiểu biết, sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn những người kia. 9Có ít trong tay hơn là có nhiều trong tưởng tượng. Mơ mộng hão huyền là điên rồ, chẳng khác gì đuổi gió.
10Định mệnh an bài muôn sự. Số phận một người ra sao đã được Thượng Đế biết trước từ lâu. Vậy cưỡng lại số mệnh sao được? 11Cứ lắm điều, nhiều lời, càng thêm vô nghĩa; vậy nói nhiều có ích gì đâu?
12Trong những ngày trống rỗng chóng tàn của đời người, ai biết được rằng sống thế nào mới hữu ích? Ai nói trước được điều gì sẽ xảy ra cho hậu thế?