1 Xảy ra trong năm thứ tư vua Đa-ri-út, có lời của Đức Giê-hô-va phán cùng Xa-cha-ri nhằm ngày mồng bốn tháng chín, là tháng Kít-lêu. 2 Khi ấy những người ở Bê-tên có sai Sa-rết-se và Rê-ghem-Mê-léc cùng những kẻ theo họ đặng nài xin ơn Đức Giê-hô-va, 3 và nói cùng các thầy tế lễ của nhà Đức Giê-hô-va vạn quân, và cùng các đấng tiên tri mà rằng: Tôi có nên khóc lóc và biệt mình riêng ra trong tháng năm như tôi đã làm trong nhiều năm chăng? 4 Bấy giờ có lời của Đức Giê-hô-va vạn quân phán cùng ta rằng: 5 Hãy nói cùng cả dân sự trong đất và cùng các thầy tế lễ mà rằng: Các ngươi kiêng ăn và khóc lóc trong tháng năm tháng bảy đã bảy mươi năm nay, có phải các ngươi vì ta, thật là vì ta, mà giữ lễ kiêng ăn đó chăng? 6 Khi các ngươi uống và ăn, há chẳng phải vì mình mà ăn, vì mình mà uống hay sao? 7 Ấy há chẳng phải những lời mà Đức Giê-hô-va cậy các đấng tiên tri đời trước rao ra, khi Giê-ru-sa-lem và những thành chung quanh nó có dân cư được thạnh vượng, và khi phương nam và đồng bằng có dân cư hay sao? 8 Đoạn, có lời của Đức Giê-hô-va phán cùng Xa-cha-ri, mà rằng: 9 Đức Giê-hô-va vạn quân phán như vầy: Hãy làm điều gì thật công bình, và ai nấy khá lấy sự nhân từ, thương xót đối với anh em mình; 10 chớ ức hiếp đàn bà góa, hoặc kẻ mồ côi, hoặc người trú ngụ, hay là kẻ nghèo khó, và ai nấy chớ mưu một sự dữ nào trong lòng nghịch cùng anh em mình. 11 Nhưng chúng nó không chịu nghe, xây vai lại đằng sau, và bịt lỗ tai lại đặng không nghe. 12 Chúng nó làm cho lòng mình cứng như đá kim cương, để không nghe luật pháp và những lời mà Đức Giê-hô-va vạn quân đã bởi Thần Ngài cậy các tiên tri đời xưa sai đến; vậy nên có sự thạnh nộ lớn lắm đến từ Đức Giê-hô-va vạn quân. 13 Xảy ra như khi người kêu, chúng nó không chịu nghe, thì khi chúng nó kêu, ta cũng không nghe, Đức Giê-hô-va vạn quân phán vậy. 14 Ta đã làm tan tác chúng nó như bởi một cơn gió lốc trong khắp các nước mà chúng nó chưa từng biết; vậy đất đã trở nên hoang vu sau chúng nó, đến nỗi không ai trải qua hoặc trở về; vì chúng nó đã làm cho đất vui thích thành ra hoang vu.
7
1Năm thứ tư đời vua Đa-ri-út, vào ngày mồng bốn tháng chín tức tháng Kít-lêu, Xa-cha-ri lại nhận được một sứ điệp nữa từ Chúa Hằng Hữu. 2Lúc ấy, người thành Bê-tên sai một phái đoàn do Sa-rê-sê và Rê-ghem Mê-léc hướng dẫn, đến Đền thờ cầu xin Chúa Hằng Hữu gia ân, 3đồng thời để hỏi các thầy tế lễ trong Đền thờ và các tiên tri xem họ có nên tiếp tục kiêng ăn, khóc lóc trong tháng năm như họ vẫn thường làm hay không. 4Chúa Hằng Hữu truyền sứ điệp cho tôi: 5“Nói với mọi người sống trong đất này và các thầy tế lễ như sau: Khi các ngươi kiêng ăn, khóc lóc vào tháng năm, tháng bảy, trong suốt bảy mươi năm trường, các ngươi thực sự vì Ta mà kiêng ăn không? 6Còn khi các ngươi ăn uống, không phải các ngươi đã vì mình mà ăn uống hay sao? 7Các tiên tri thời xưa đã cảnh cáo các ngươi điều này, ngay trong khi Giê-ru-sa-lem, các thành phụ cận, đất miền nam và miền đồng bằng còn được thịnh vượng, đông dân cư." 8Sau đấy, Chúa Hằng Hữu truyền sứ điệp này cho Xa-cha-ri: 9“Chúa Hằng Hữu phán: 'Phải xét xử công bằng⚓, nhân từ, độ lượng với anh em mình. 10Đừng áp bức người góa bụa, mồ côi, người ngoại, kẻ nghèo nàn, và không được mưu hại anh em mình. 11Nhưng tổ tiên các người không nghe lời, cứ bướng bỉnh quay lưng,⚓ bịt tai để khỏi nghe lời Ta. 12Họ giữ lòng sắt đá để khỏi nghe theo luật pháp và lời Chúa Hằng Hữu do các tiên tri đời xưa truyền lại - các tiên tri này được Thần linh của Ngài sai bảo. Vì thế, cơn thịnh nộ của Chúa Hằng Hữu trút lên họ. 13Khi Ta kêu gọi, họ không nghe; nên khi họ kêu cầu, Ta cũng không nghe. 14Họ bị Ta rải ra khắp các nước xa lạ như bị gió lốc cuốn đi. Đất họ thành ra hoang vu, không một bóng người. Đất lành này trở nên một vùng quạnh hiu.’"