34

Irresponsible Shepherds

1And the word of the Lord came to me, saying, 2“Son of man, prophesy against the shepherds of Israel, prophesy and say to them, ‘Thus says the Lord God to the shepherds: “Woe to the shepherds of Israel who feed themselves! Should not the shepherds feed the flocks? 3You eat the fat and clothe yourselves with the wool; you slaughter the fatlings, but you do not feed the flock. 4The weak you have not strengthened, nor have you healed those who were sick, nor bound up the broken, nor brought back what was driven away, nor sought what was lost; but with force and cruelty you have ruled them. 5So they were scattered because there was no shepherd; and they became food for all the beasts of the field when they were scattered. 6My sheep wandered through all the mountains, and on every high hill; yes, My flock was scattered over the whole face of the earth, and no one was seeking or searching for them.
7‘Therefore, you shepherds, hear the word of the Lord: 8As I live,” says the Lord God, “surely because My flock became a prey, and My flock became food for every beast of the field, because there was no shepherd, nor did My shepherds search for My flock, but the shepherds fed themselves and did not feed My flock”— 9therefore, O shepherds, hear the word of the Lord! 10Thus says the Lord God: “Behold, I amagainst the shepherds, and I will require My flock at their hand; I will cause them to cease feeding the sheep, and the shepherds shall feed themselves no more; for I will deliver My flock from their mouths, that they may no longer be food for them.”

God, the True Shepherd

11‘For thus says the Lord God: “Indeed I Myself will search for My sheep and seek them out. 12As a shepherd seeks out his flock on the day he is among his scattered sheep, so will I seek out My sheep and deliver them from all the places where they were scattered on a cloudy and dark day. 13And I will bring them out from the peoples and gather them from the countries, and will bring them to their own land; I will feed them on the mountains of Israel, in the valleys and in all the inhabited places of the country. 14I will feed them in good pasture, and their fold shall be on the high mountains of Israel. There they shall lie down in a good fold and feed in rich pasture on the mountains of Israel. 15I will feed My flock, and I will make them lie down,” says the Lord God. 16“I will seek what was lost and bring back what was driven away, bind up the broken and strengthen what was sick; but I will destroy the fat and the strong, and feed them in judgment.”
17‘And as for you, O My flock, thus says the Lord God: “Behold, I shall judge between sheep and sheep, between rams and goats. 18Is it too little for you to have eaten up the good pasture, that you must tread down with your feet the residue of your pasture—and to have drunk of the clear waters, that you must foul the residue with your feet? 19And as for My flock, they eat what you have trampled with your feet, and they drink what you have fouled with your feet.”
20‘Therefore thus says the Lord God to them: “Behold, I Myself will judge between the fat and the lean sheep. 21Because you have pushed with side and shoulder, butted all the weak ones with your horns, and scattered them abroad, 22therefore I will save My flock, and they shall no longer be a prey; and I will judge between sheep and sheep. 23I will establish one shepherd over them, and he shall feed them—My servant David. He shall feed them and be their shepherd. 24And I, the Lord, will be their God, and My servant David a prince among them; I, the Lord, have spoken.
25“I will make a covenant of peace with them, and cause wild beasts to cease from the land; and they will dwell safely in the wilderness and sleep in the woods. 26I will make them and the places all around My hill a blessing; and I will cause showers to come down in their season; there shall be showers of blessing. 27Then the trees of the field shall yield their fruit, and the earth shall yield her increase. They shall be safe in their land; and they shall know that I am the Lord, when I have broken the bands of their yoke and delivered them from the hand of those who enslaved them. 28And they shall no longer be a prey for the nations, nor shall beasts of the land devour them; but they shall dwell safely, and no one shall make them afraid. 29I will raise up for them a garden of renown, and they shall no longer be consumed with hunger in the land, nor bear the shame of the Gentiles anymore. 30Thus they shall know that I, the Lord their God, am with them, and they, the house of Israel, areMy people,” says the Lord God.’
31“You are My flock, the flock of My pasture; you are men, and I am your God,” says the Lord God.

34

Những Kẻ Chăn Chiên Giả

1Lời của CHÚA đến với tôi, 2“Hỡi con người, hãy nói tiên tri chống lại những kẻ chăn dắt I-sơ-ra-ên. Hãy nói tiên tri và hãy bảo chúng, những kẻ chăn dắt I-sơ-ra-ên, ‘CHÚA Hằng Hữu phán thế nầy, “Khốn thay cho các ngươi, những kẻ chăn dắt I-sơ-ra-ên, những kẻ chỉ biết lo nuôi mình! Há chẳng phải những người chăn có bổn phận phải lo cho chiên được ăn uống no nê sao? 3Các ngươi ăn sữa đông đặc và mặc áo ấm bằng lông chiên. Các ngươi ăn thịt những con chiên mập, nhưng các ngươi không nuôi chiên. 4Các ngươi không làm cho con yếu được mạnh; các ngươi không chữa trị con bị bịnh; các ngươi không băng bó con bị thương; các ngươi không đem con đi lạc trở về; các ngươi không đi tìm con bị mất; nhưng các ngươi đã dùng bạo lực và hà khắc cai trị chúng. 5Chúng phải bị tản lạc khắp nơi vì chẳng ai chăn dắt chúng, và chúng đã trở thành mồi ngon cho mọi thú dữ. 6Chiên Ta đã bị tản lạc. Chúng lang thang trên mọi núi và mọi đồi cao. Chiên Ta đã tan tác trên khắp mặt đất; chẳng có ai kiếm, chẳng có ai tìm.”’”
7Vì thế, hỡi các ngươi, những kẻ chăn chiên, hãy nghe lời của CHÚA, 8“Ta lấy mạng sống của Ta mà thề,” CHÚA Hằng Hữu phán thế nầy, “Bởi vì không ai chăn giữ nên chiên Ta đã thành miếng mồi ngon. Chiên Ta đã thành thức ăn cho mọi thú dữ trong đồng, trong khi những kẻ chăn chiên không đi tìm các con chiên Ta về, nhưng những kẻ chăn chiên ấy chỉ lo nuôi mình mà không lo nuôi chiên Ta. 9Vì thế, hỡi các ngươi, những kẻ chăn chiên, hãy nghe lời của CHÚA,” 10CHÚA Hằng Hữu phán thế nầy, “Ta chống lại những kẻ chăn chiên, và Ta sẽ lấy chiên Ta khỏi tay chúng. Ta sẽ không cho chúng chăn chiên Ta nữa, để những kẻ chăn chiên không ăn thịt chiên Ta nữa. Ta sẽ cứu chiên Ta khỏi miệng chúng, để chiên Ta không làm đồ ăn cho chúng nữa.”

Người Chăn Chiên Thật

11Vì CHÚA Hằng Hữu phán thế nầy, “Này, Ta, chính Ta, sẽ đi tìm chiên Ta và sẽ tìm được chúng. 12Như người chăn đi tìm đàn chiên của mình trong ngày người ấy đến giữa các con chiên bị tản lạc thể nào, Ta cũng sẽ đi tìm các con chiên của Ta thể ấy. Ta sẽ giải thoát chúng khỏi những nơi chúng bị tản lạc trong ngày mây mù và tăm tối. 13Ta sẽ đem chúng ra khỏi các dân và nhóm chúng về từ các nước, rồi Ta sẽ đưa chúng về đất nước của chúng. Ta sẽ cho chúng ăn trên các đồi núi của I-sơ-ra-ên, bên những dòng nước mát, và trong mọi nơi có người ở trong đất nước đó. 14Ta sẽ cho chúng ăn cỏ trong các đồng cỏ xanh tươi. Các đỉnh núi cao ở I-sơ-ra-ên sẽ là ràn của chúng. Chúng sẽ nằm xuống và nghỉ ngơi trong đồng cỏ xanh tươi. Chúng sẽ được ăn no trong đồng cỏ tốt tươi trên các núi đồi của I-sơ-ra-ên. 15Ta, chính Ta, sẽ là người chăn những con chiên của Ta, và Ta sẽ cho chúng được nằm xuống nghỉ ngơi an lạc,” CHÚA Hằng Hữu phán vậy. 16“Ta sẽ đi tìm con nào bị mất, Ta sẽ mang về con nào đi lạc, Ta sẽ băng bó con nào bị thương, và Ta sẽ nuôi cho mạnh khỏe con nào yếu đuối, nhưng Ta sẽ tiêu diệt con nào mập béo và mạnh bạo. Ta sẽ nuôi chúng bằng công lý.
17Còn các ngươi, hỡi đàn chiên của Ta,” CHÚA Hằng Hữu phán thế nầy, “Này, Ta sẽ phán xét giữa chiên với chiên, giữa chiên đực với dê đực: 18Ðược ăn trong các đồng cỏ xanh tươi há là việc nhỏ sao mà các ngươi còn lấy chân giày đạp những phần cỏ còn lại? Ðược uống nơi các dòng nước mát trong sạch mà các ngươi vẫn chưa được thỏa lòng sao mà còn lấy chân quậy đục chúng lên? 19Chiên của Ta há phải ăn những cỏ đã bị chân các ngươi giày đạp và uống những nước đã bị chân các ngươi quậy đục hay sao?”
20Vì thế, CHÚA Hằng Hữu phán với chúng thế nầy, “Này, Ta, chính Ta sẽ đoán xét giữa chiên mập và chiên gầy. 21Bởi vì các ngươi lấy sừng húc vào sườn, vào vai, và xua đuổi những con chiên ốm yếu đến nỗi chúng phải bị tản lạc ra ngoại quốc, 22nên Ta phải cứu đàn chiên của Ta, để chúng không bị cướp bóc nữa, và Ta sẽ đoán xét giữa chiên với chiên. 23Sau đó Ta sẽ lập một người để chăn dắt chúng, đó là Ða-vít tôi tớ Ta. Nó sẽ chăn nuôi chúng. Nó sẽ cho chúng ăn và làm người chăn giữ chúng. 24Ta, chính Ta, CHÚA, sẽ là Ðức Chúa Trời của chúng, và tôi tớ Ta Ða-vít sẽ làm người lãnh đạo của chúng. Ta, CHÚA, đã phán vậy.
25Ta sẽ lập với chúng một giao ước hòa bình và diệt trừ các thú dữ ra khỏi đất nước của chúng, để chúng có thể sống an toàn trong đồng hoang và ngủ ngon trong rừng mà không lo sợ gì. 26Ta sẽ làm cho chúng và những kẻ sống trong các vùng chung quanh ngọn đồi của Ta thành một nguồn phước. Ta sẽ khiến các trận mưa rơi xuống đúng mùa. Chúng sẽ thành những cơn mưa phước hạnh. 27Cây cối ngoài đồng sẽ sai trái. Ðất đai sẽ sinh sản hoa màu. Ai nấy trong xứ sẽ hưởng thái bình. Bấy giờ, chúng sẽ biết rằng Ta là CHÚA, khi Ta bẻ gãy các ách trên cổ chúng và cứu chúng khỏi tay những kẻ bắt chúng làm nô lệ. 28Chúng sẽ không còn làm đối tượng cho các dân cướp bóc. Chúng sẽ không còn làm mồi cho các thú dữ cắn xé. Chúng sẽ sống an toàn, và không ai sẽ làm cho chúng sợ hãi nữa. 29Ta sẽ làm cho đất nước của chúng được nổi tiếng về sản xuất các nông phẩm, để không ai sống trong xứ phải chết vì đói nữa, và chúng sẽ không còn bị các dân sỉ nhục nữa. 30Bấy giờ chúng sẽ biết rằng Ta, CHÚA, Ðức Chúa Trời của chúng, ở với chúng, và chúng, nhà I-sơ-ra-ên, là dân Ta,” CHÚA Hằng Hữu phán.
31“Hỡi các ngươi, đàn chiên của Ta, đàn chiên trong đồng cỏ của Ta, các ngươi là loài người, còn Ta là Ðức Chúa Trời của các ngươi.” CHÚA Hằng Hữu phán.