51

The Utter Destruction of Babylon

1Thus says the Lord:
  “Behold, I will raise up against Babylon,
   Against those who dwell in Leb Kamai,
   A destroying wind.
   2And I will send winnowers to Babylon,
   Who shall winnow her and empty her land.
   For in the day of doom
   They shall be against her all around.
   3Against herlet the archer bend his bow,
   And lift himself up against her in his armor.
   Do not spare her young men;
   Utterly destroy all her army.
   4Thus the slain shall fall in the land of the Chaldeans,
   And those thrust through in her streets.
   5For Israel is not forsaken, nor Judah,
   By his God, the Lord of hosts,
   Though their land was filled with sin against the Holy One of Israel.”
  6Flee from the midst of Babylon,
   And every one save his life!
   Do not be cut off in her iniquity,
   For this is the time of the Lord’s vengeance;
   He shall recompense her.
   7Babylon was a golden cup in the Lord’s hand,
   That made all the earth drunk.
   The nations drank her wine;
   Therefore the nations are deranged.
   8Babylon has suddenly fallen and been destroyed.
   Wail for her!
   Take balm for her pain;
   Perhaps she may be healed.
   9We would have healed Babylon,
   But she is not healed.
   Forsake her, and let us go everyone to his own country;
   For her judgment reaches to heaven and is lifted up to the skies.
   10The Lord has revealed our righteousness.
   Come and let us declare in Zion the work of the Lord our God.
  11Make the arrows bright!
   Gather the shields!
   The Lord has raised up the spirit of the kings of the Medes.
   For His plan is against Babylon to destroy it,
   Because it isthe vengeance of the Lord,
   The vengeance for His temple.
   12Set up the standard on the walls of Babylon;
   Make the guard strong,
   Set up the watchmen,
   Prepare the ambushes.
   For the Lord has both devised and done
   What He spoke against the inhabitants of Babylon.
   13O you who dwell by many waters,
   Abundant in treasures,
   Your end has come,
   The measure of your covetousness.
   14The Lord of hosts has sworn by Himself:
   “Surely I will fill you with men, as with locusts,
   And they shall lift up a shout against you.”
  15He has made the earth by His power;
   He has established the world by His wisdom,
   And stretched out the heaven by His understanding.
   16When He utters His voice—
   There is a multitude of waters in the heavens:
   “He causes the vapors to ascend from the ends of the earth;
   He makes lightnings for the rain;
   He brings the wind out of His treasuries.”
  17Everyone is dull-hearted, without knowledge;
   Every metalsmith is put to shame by the carved image;
   For his molded image is falsehood,
   And there is no breath in them.
   18They are futile, a work of errors;
   In the time of their punishment they shall perish.
   19The Portion of Jacob is not like them,
   For He is the Maker of all things;
   And Israel is the tribe of His inheritance.
   The Lord of hosts is His name.
  20“Youare My battle-ax and weapons of war:
   For with you I will break the nation in pieces;
   With you I will destroy kingdoms;
   21With you I will break in pieces the horse and its rider;
   With you I will break in pieces the chariot and its rider;
   22With you also I will break in pieces man and woman;
   With you I will break in pieces old and young;
   With you I will break in pieces the young man and the maiden;
   23With you also I will break in pieces the shepherd and his flock;
   With you I will break in pieces the farmer and his yoke of oxen;
   And with you I will break in pieces governors and rulers.
  24“And I will repay Babylon
   And all the inhabitants of Chaldea
   For all the evil they have done
   In Zion in your sight,” says the Lord.
  25“Behold, I am against you, O destroying mountain,
   Who destroys all the earth,” says the Lord.
   “And I will stretch out My hand against you,
   Roll you down from the rocks,
   And make you a burnt mountain.
   26They shall not take from you a stone for a corner
   Nor a stone for a foundation,
   But you shall be desolate forever,” says the Lord.
  27Set up a banner in the land,
   Blow the trumpet among the nations!
   Prepare the nations against her,
   Call the kingdoms together against her:
   Ararat, Minni, and Ashkenaz.
   Appoint a general against her;
   Cause the horses to come up like the bristling locusts.
   28Prepare against her the nations,
   With the kings of the Medes,
   Its governors and all its rulers,
   All the land of his dominion.
   29And the land will tremble and sorrow;
   For every purpose of the Lord shall be performed against Babylon,
   To make the land of Babylon a desolation without inhabitant.
   30The mighty men of Babylon have ceased fighting,
   They have remained in their strongholds;
   Their might has failed,
   They became like women;
   They have burned her dwelling places,
   The bars of her gate are broken.
   31One runner will run to meet another,
   And one messenger to meet another,
   To show the king of Babylon that his city is taken on all sides;
   32The passages are blocked,
   The reeds they have burned with fire,
   And the men of war are terrified.
33For thus says the Lord of hosts, the God of Israel:
  “The daughter of Babylon islike a threshing floor
   Whenit is time to thresh her;
   Yet a little while
   And the time of her harvest will come.”
  34“Nebuchadnezzar the king of Babylon
   Has devoured me, he has crushed me;
   He has made me an empty vessel,
   He has swallowed me up like a monster;
   He has filled his stomach with my delicacies,
   He has spit me out.
   35Let the violence done to me and my flesh be upon Babylon,”
   The inhabitant of Zion will say;
   “And my blood be upon the inhabitants of Chaldea!”
   Jerusalem will say.
36Therefore thus says the Lord:
  “Behold, I will plead your case and take vengeance for you.
   I will dry up her sea and make her springs dry.
   37Babylon shall become a heap,
   A dwelling place for jackals,
   An astonishment and a hissing,
   Without an inhabitant.
   38They shall roar together like lions,
   They shall growl like lions’ whelps.
   39In their excitement I will prepare their feasts;
   I will make them drunk,
   That they may rejoice,
   And sleep a perpetual sleep
   And not awake,” says the Lord.
   40“I will bring them down
   Like lambs to the slaughter,
   Like rams with male goats.
  41“Oh, how Sheshach is taken!
   Oh, how the praise of the whole earth is seized!
   How Babylon has become desolate among the nations!
   42The sea has come up over Babylon;
   She is covered with the multitude of its waves.
   43Her cities are a desolation,
   A dry land and a wilderness,
   A land where no one dwells,
   Through which no son of man passes.
   44I will punish Bel in Babylon,
   And I will bring out of his mouth what he has swallowed;
   And the nations shall not stream to him anymore.
   Yes, the wall of Babylon shall fall.
  45“My people, go out of the midst of her!
   And let everyone deliver himself from the fierce anger of the Lord.
   46And lest your heart faint,
   And you fear for the rumor that will be heard in the land
   (A rumor will come one year,
   And after that, in another year
   A rumor will come,
   And violence in the land,
   Ruler against ruler),
   47Therefore behold, the days are coming
   That I will bring judgment on the carved images of Babylon;
   Her whole land shall be ashamed,
   And all her slain shall fall in her midst.
   48Then the heavens and the earth and all that is in them
   Shall sing joyously over Babylon;
   For the plunderers shall come to her from the north,” says the Lord.
  49As Babylon has caused the slain of Israel to fall,
   So at Babylon the slain of all the earth shall fall.
   50You who have escaped the sword,
   Get away! Do not stand still!
   Remember the Lord afar off,
   And let Jerusalem come to your mind.
  51We are ashamed because we have heard reproach.
   Shame has covered our faces,
   For strangers have come into the sanctuaries of the Lord’s house.
  52“Therefore behold, the days are coming,” says the Lord,
   “That I will bring judgment on her carved images,
   And throughout all her land the wounded shall groan.
   53Though Babylon were to mount up to heaven,
   And though she were to fortify the height of her strength,
   Yet from Me plunderers would come to her,” says the Lord.
  54The sound of a cry comes from Babylon,
   And great destruction from the land of the Chaldeans,
   55Because the Lord is plundering Babylon
   And silencing her loud voice,
   Though her waves roar like great waters,
   And the noise of their voice is uttered,
   56Because the plunderer comes against her, against Babylon,
   And her mighty men are taken.
   Every one of their bows is broken;
   For the Lordis the God of recompense,
   He will surely repay.
  57“And I will make drunk
   Her princes and wise men,
   Her governors, her deputies, and her mighty men.
   And they shall sleep a perpetual sleep
   And not awake,” says the King,
   Whose name is the Lord of hosts.
58Thus says the Lord of hosts:
  “The broad walls of Babylon shall be utterly broken,
   And her high gates shall be burned with fire;
   The people will labor in vain,
   And the nations, because of the fire;
   And they shall be weary.”

Jeremiah’s Command to Seraiah

59The word which Jeremiah the prophet commanded Seraiah the son of Neriah, the son of Mahseiah, when he went with Zedekiah the king of Judah to Babylon in the fourth year of his reign. And Seraiah was the quartermaster. 60So Jeremiah wrote in a book all the evil that would come upon Babylon, all these words that are written against Babylon. 61And Jeremiah said to Seraiah, “When you arrive in Babylon and see it, and read all these words, 62then you shall say, ‘O Lord, You have spoken against this place to cut it off, so that none shall remain in it, neither man nor beast, but it shall be desolate forever.’ 63Now it shall be, when you have finished reading this book, that you shall tie a stone to it and throw it out into the Euphrates. 64Then you shall say, ‘Thus Babylon shall sink and not rise from the catastrophe that I will bring upon her. And they shall be weary.’ ”
 Thus far are the words of Jeremiah.

51

  1CHÚA phán,
  “Này, Ta sẽ dấy lên một luồng chướng khí để hủy diệt Ba-by-lôn,
  Và tiêu diệt dân ở Lếp Ca-mai.
  2Ta sẽ sai những kẻ sàng sảy đến Ba-by-lôn,
  Và chúng sẽ sàng sảy nàng.
  Chúng sẽ làm xứ sở của nàng chỉ còn trơ trụi,
  Khi chúng đến tấn công nàng tứ phía,
  Trong ngày hoạn nạn.
  3Chớ để quân xạ tiễn có dịp giương cung chực bắn;
  Chớ để quân cận chiến kịp mặc binh giáp ra dàn trận;
  Chớ chừa sót lại các chiến sĩ trai trẻ nào của nàng;
  Hãy tiêu diệt hoàn toàn quân đội của nàng.
  4Chúng ngã gục xuống chết trong đất của người Canh-đê;
  Quân bị thương nằm la liệt trong các đường phố.
  5I-sơ-ra-ên và Giu-đa đã không bị Ðức Chúa Trời của họ, tức CHÚA các đạo quân, bỏ quên,
  Dù xứ sở của họ đầy tràn tội lỗi trước mặt Ðấng Thánh của I-sơ-ra-ên.
  6Hãy chạy ra khỏi Ba-by-lôn;
  Ai nấy trong các ngươi khá cứu lấy mạng mình.
  Chớ để cho mình bị diệt vì tội của nàng,
  Vì đây là lúc CHÚA báo thù.
  Ngài báo trả cho nàng những gì nàng đã nợ.
  7Ba-by-lôn là cái chén bằng vàng trong tay CHÚA;
  Nàng đã làm liên lụy cho khắp đất phải uống say;
  Các nước đã uống rượu bị đoán phạt chung với nàng,
  Do đó các dân đã điên tiết.
  8Thình lình Ba-by-lôn sụp đổ và vỡ tan tành;
  Hãy than khóc cho nàng.
  Hãy lấy dầu thoa các vết thương của nàng,
  Biết đâu nàng sẽ được lành.
  9Chúng tôi muốn chữa trị cho Ba-by-lôn,
  Nhưng nàng chẳng có thể được chữa lành.
  Thôi, hãy quên nàng đi;
  Ai nấy trong chúng ta hãy trở về xứ của mình;
  Vì sự đoán phạt dành cho nàng đã cao đến tận trời;
  Nó đã lên thấu trời xanh.
  10CHÚA đã làm sáng tỏ sự minh chánh của chúng ta.
  Hãy đến, chúng ta hãy rao báo trong Si-ôn công việc của CHÚA, Ðức Chúa Trời của chúng ta.
  11Hãy mài các mũi tên cho nhọn.
  Hãy bỏ vào bao tên thật đầy.
  Kìa CHÚA đã dấy động tinh thần các vua Mê-đi,
  Vì mục đích của Ngài đối với Ba-by-lôn là tiêu diệt nó,
  Vì đó là sự báo thù của CHÚA, sự báo thù cho đền thờ của Ngài.
  12Hãy phất cờ ra lệnh tấn công vào các tường thành Ba-by-lôn;
  Hãy tăng cường quân canh,
  Hãy lập các vọng canh,
  Hãy bố trí mai phục,
  Vì CHÚA đã hoạch định và thực hiện những gì Ngài đã phán về dân cư ở Ba-by-lôn.

  13Hỡi ngươi, kẻ sống bên các dòng sông lớn,
  Ngươi có nhiều kho tàng đầy dẫy,
  Giờ tận số của ngươi đã đến rồi,
  Sợi chỉ của đời ngươi sẽ bị cắt đứt.
  14CHÚA các đạo quân đã lấy chính Ngài mà thề rằng:
  Chắc chắn Ta sẽ cho ngươi bị quân ngoại xâm tràn đầy, chúng đông như cào cào;
  Và chúng sẽ reo hò vì chiến thắng ngươi.
  15Ðấng dựng nên trái đất bằng quyền năng của Ngài,
  Ðấng thiết lập thế gian bằng sự khôn ngoan của Ngài,
  Ðấng giăng các từng trời ra bằng tri thức của Ngài.
  16Khi Ngài lên tiếng, các nguồn nước trên trời xáo động,
  Ngài làm cho hơi nước bốc lên ở các nơi tận cùng trái đất.
  Ngài làm sấm sét cùng với mưa rơi,
  Và Ngài đem gió ra từ các kho của Ngài.
  17Ai nấy đều ngu si và chẳng biết chi;
  Tất cả bọn đúc tượng phải xấu hổ vì các tượng thần của chúng;
  Vì hình tượng của chúng chỉ là đồ giả dối,
  Trong chúng không có hơi thở nào.
  18Chúng là đồ vô dụng;
  Ðó là những thứ dùng để gạt gẫm người ta;
  Ðến kỳ chúng bị đoán phạt, chúng sẽ bị tiêu diệt.
  19Nhưng Ngài, Phần của Gia-cốp, không như những thứ đó;
  Vì Ngài là Ðấng dựng nên mọi vật,
  Và I-sơ-ra-ên là một chi tộc của cơ nghiệp Ngài;
  Danh Ngài là CHÚA các đạo quân.”

Cái Rìu của Chúa

  20“Ngươi là búa rìu đánh trận của Ta, vũ khí của Ta;
  Ta dùng ngươi đập tan các quốc gia;
  Ta dùng ngươi đánh tan các vương quốc;
  21Ta dùng ngươi đập tan các chiến mã và các kỵ binh;
  Ta dùng ngươi đánh tan xe chiến mã và kỵ binh điều khiển xe chiến mã;
  22Ta dùng ngươi đập tan đàn ông và đàn bà;
  Ta dùng ngươi đánh tan người già và trẻ thơ;
  Ta dùng ngươi đập tan trai tráng và thiếu nữ;
  23Ta dùng ngươi đánh tan những kẻ chăn bầy và các đàn súc vật của chúng;
  Ta dùng ngươi đập tan những kẻ cầm cày và các đôi bò mang ách;
  Ta dùng ngươi đánh tan các quan lớn và các quan nhỏ.
  24Ta sẽ báo trả Ba-by-lôn và toàn thể dân Canh-đê về mọi điều dữ chúng đã làm cho Si-ôn,
  Ngay trước mắt các ngươi,” CHÚA phán.
  25“Hỡi ngọn núi hủy diệt, kẻ hủy diệt khắp đất,
  Này, Ta chống lại ngươi,” CHÚA phán,
  “Ta sẽ đưa tay Ta ra chống lại ngươi;
  Từ trên đỉnh núi đá Ta sẽ xô ngươi lăn xuống,
  Và sẽ biến ngươi thành một ngọn núi bị cháy rụi.
  26Chẳng ai thèm lấy một tảng đá nào của ngươi để làm đá góc nhà;
  Chẳng ai thèm lấy một tảng đá nào của ngươi để làm nền móng;
  Nhưng ngươi sẽ thành một nơi hoang phế đời đời,” CHÚA phán.
  27“Hãy phất cờ ra lệnh tiến quân,
  Hãy thổi kèn giữa các nước,
  Hãy chuẩn bị các quốc gia ra trận đánh nàng,
  Hãy triệu tập các nước ở A-ra-rát, Min-ni, và Ách-kê-na tiến đánh nàng,
  Hãy lập một thống soái để chỉ huy cuộc tấn công nàng,
  Hãy đem các ngựa chiến đông như cào cào ra trận.
  28Hãy chuẩn bị các nước để tham chiến chống lại nàng,
  Các vua Mê-đi với các quan lớn và các quan nhỏ,
  Và mọi xứ dưới quyền thống trị của nó.
  29Xứ sở run rẩy và quặn thắt đớn đau,
  Vì mọi điều CHÚA đã định để nghịch lại nàng không thay đổi,
  Tức làm cho đất Ba-by-lôn ra hoang tàn, không người ở.
  30Các dũng sĩ của Ba-by-lôn không còn tinh thần chiến đấu;
  Chúng chỉ ẩn núp trong các chiến lũy;
  Sức lực của chúng đã bạc nhược;
  Chúng trở nên như các phụ nữ yếu đuối;
  Các nhà cửa trong thành bị phóng hỏa,
  Các then gài cổng thành bị gãy tan.
  31Người đưa tin nầy chạy báo cho người đưa tin khác,
  Sứ giả nầy đến gặp sứ giả kia,
  Chúng báo tin dồn dập cho vua Ba-by-lôn,
  Rằng kinh thành của vua đã bị thất thủ từ đầu nầy đến đầu kia.
  32Các ngả đường rút quân đã bị quân thù trấn chận,
  Các lối rút an toàn đã bị giặc phóng hỏa đốt tiêu,
  Các quân sĩ đều hoảng kinh rối loạn.”
  33Vì CHÚA các đạo quân, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên phán thế nầy,
  “Ái Nữ Ba-by-lôn giống như sân đập lúa khi các bó lúa sắp được mang về;
  Chẳng còn bao lâu nữa đâu, mùa gặt sẽ đến với nàng.”
  34Nê-bu-cát-nê-xa vua Ba-by-lôn đã ăn nuốt tôi,
  Ông ấy đã nghiền nát tôi;
  Ông ấy đã làm cho tôi thành một bình trống không;
  Ông ấy như một quái vật đã nuốt trộng tôi;
  Ông ấy đã lấy các miếng ngon của tôi và ngốn vào trong bụng;
  Xong rồi ông ấy tống tôi ra.
  35Nguyện những bạo tàn để dấu vết lại trên thân thể tôi được báo trả trên Ba-by-lôn,
  Dân cư của Si-ôn sẽ nói thế.
  Nguyện máu của tôi đã đổ sẽ được báo trả trên dân Canh-đê,
  Giê-ru-sa-lem sẽ nói thế.
  36Vì vậy CHÚA phán thế nầy,
  “Ta sẽ binh vực duyên cớ của ngươi và sẽ báo thù cho ngươi;
  Ta sẽ làm cho biển của nàng ra khô cạn,
  Làm cho nguồn nước của nàng thành khô khan.
  37Ba-by-lôn sẽ trở thành một đống đổ nát hoang tàn,
  Một hang của chồn cáo,
  Một đối tượng để kinh hoàng, để xầm xì chê cười, và không còn người ở.
  38Giống như các sư tử tơ cùng nhau gầm rống,
  Chúng gào lên như lũ sư tử con.
  39Ðang lúc chúng hung hăng,
  Ta sẽ đãi chúng uống,
  Ðãi chúng uống say đến rũ rượi bần thần,
  Rồi chúng sẽ lăn ra ngủ mê man bất tận,
  Và chúng sẽ không bao giờ thức dậy nữa,” CHÚA phán.

  40“Ta sẽ mang chúng xuống lò làm thịt như người ta đem các chiên con đi làm thịt,
  Như đem các chiên đực và các dê đực đi xẻ thịt.
  41Ô kìa, Sê-sách đã bị thất thủ rồi!
  Hỡi ôi, niềm kiêu hãnh của cả thế gian đã bị chiếm mất!
  Ô, Ba-by-lôn đã trở thành một chứng tích kinh hoàng giữa các quốc gia rồi!
  42Biển đã dậy lên tràn ngập Ba-by-lôn;
  Nàng đã bị bao phủ bởi muôn ngàn đợt sóng.
  43Các thành trì của nàng đã trở nên một chứng tích kinh hoàng,
  Một đất nước khô khan,
  Một vùng sa mạc,
  Một xứ không người,
  Một nơi không ai qua lại.
  44Ta sẽ phạt Thần Bên ở Ba-by-lôn;
  Ta sẽ móc khỏi miệng nó những gì nó đã nuốt.
  Các nước sẽ không nối đuôi nhau đến với nó nữa;
  Phải, bức tường bảo vệ Ba-by-lôn sẽ sụp đổ tan tành.
  45Hỡi dân Ta, hãy mau ra khỏi đó.
  Mỗi người trong các ngươi khá cứu lấy mạng mình khỏi cơn thịnh nộ bừng bừng của CHÚA.
  46Chớ ngã lòng và đừng sợ hãi khi nghe những lời đồn trong xứ;
  Năm nay lời đồn nầy đến,
  Năm sau lời đồn khác đến,
  Tiếng đồn về bạo lực tràn lan khắp xứ,
  Bạo chúa nầy đánh nhau với bạo chúa kia.
  47Chắc chắn sẽ đến ngày Ta trừng phạt các thần tượng của Ba-by-lôn;
  Cả đất nước của nàng sẽ bị làm cho xấu hổ,
  Giữa xứ sở của nàng, xác những kẻ tử thương nằm la liệt.
  48Bấy giờ trời, đất, và những gì ở trong chúng sẽ cất tiếng reo mừng vì Ba-by-lôn sụp đổ,
  Vì những kẻ tiêu diệt nàng sẽ đến từ phương bắc,” CHÚA phán.
  49Ba-by-lôn phải sụp đổ vì tội giết chết I-sơ-ra-ên,
  Và tội giết biết bao người khắp mặt đất do Ba-by-lôn gây ra.
  50Hỡi các ngươi, những kẻ đã thoát khỏi gươm giáo,
  Hãy bỏ đi mau lên, chớ chần chừ lần lữa!
  Hãy nhớ đến CHÚA, dù đang ở nơi phương trời xa lạ,
  Hãy nghĩ đến Giê-ru-sa-lem trong tâm trí của mình.
  51Chúng tôi hổ nhục, vì chúng tôi đã nghe những lời sỉ nhục;
  Nỗi nhục nhằn che phủ mặt chúng tôi,
  Vì quân ngoại xâm đã vào trong những nơi thánh của nhà CHÚA.
  52“Vì thế chắc chắn sẽ đến ngày,” CHÚA phán,
  “Ta sẽ trừng phạt các thần tượng của nàng,
  Khắp đất nước của nàng những kẻ bị thương sẽ rên la đau đớn.
  53Dù Ba-by-lôn được dựng cao đến tận trời,
  Dù nàng củng cố các chiến lũy của nàng ở trên cao vững chắc,
  Ta cũng sẽ sai những kẻ hủy diệt ập đến trên nàng,” CHÚA phán.

  54Hãy để ý lắng nghe! Tiếng kêu khóc từ Ba-by-lôn vang ra!
  Từ xứ của dân Canh-đê một đại thảm họa đã xảy ra.
  55Vì CHÚA đang làm cho Ba-by-lôn ra hoang tàn đổ nát,
  Và dẹp im những lời khoác lác của nó.
  Cho dù những đợt sóng của chúng gào vang như thác lũ,
  Tiếng của chúng ồn ào vang vọng khắp nơi.
  56Vì một kẻ hủy diệt đã đến chống lại nàng, chống lại Ba-by-lôn;
  Các dũng sĩ của nàng đã bị bắt làm tù binh,
  Các cây cung của chúng đã bị gãy,
  Vì CHÚA là Ðức Chúa Trời hay báo trả,
  Ngài báo trả chúng không thiếu điều gì.

  57“Ta sẽ làm cho những kẻ cầm quyền của nàng và các mưu sĩ của nàng bị say khướt,
  Luôn cả các quan lớn, các quan nhỏ, và các dũng sĩ của chúng nữa;
  Rồi chúng sẽ lăn ra ngủ mê man bất tận,
  Và chúng sẽ không bao giờ thức dậy nữa,”
  Ðức Vua, danh Ngài là CHÚA các đạo quân, phán vậy.
  58CHÚA các đạo quân phán,
  “Tường thành rộng lớn của Ba-by-lôn sẽ bị san bằng thành bình địa,
  Các cổng thành cao lớn của nàng sẽ bị phóng hỏa ra tro.
  Người ta đã đổ công ra xây dựng nhưng rốt cuộc chẳng còn lại gì,
  Các dân các nước đã đổ ra biết bao công sức thế mà chỉ để dành cho lửa.”

Giê-rê-mi-a Gởi Sứ Ðiệp cho Sê-ra-gia

59Ðây là sứ điệp Tiên Tri Giê-rê-mi-a truyền cho Sê-ra-gia con của Nê-ri-a con của Ma-sê-gia, khi ông ấy cùng đi với Xê-đê-ki-a vua Giu-đa qua Ba-by-lôn, vào năm thứ tư của triều đại vua ấy. Sê-ra-gia là quan hầu cận lo việc ăn ở cho vua. 60Giê-rê-mi-a viết vào một cuộn sách mọi tai họa sẽ xảy đến cho Ba-by-lôn, tức mọi lời đã viết về Ba-by-lôn. 61Giê-rê-mi-a nói với Sê-ra-gia, “Khi ông đến Ba-by-lôn, ông hãy mở ra, đọc những lời nầy, 62rồi nói, ‘Lạy CHÚA, chính Ngài đã đe dọa sẽ tiêu diệt nơi nầy để không có loài người hay loài thú sống trong đó nữa, và nó sẽ thành một nơi hoang tàn vĩnh viễn.’ 63Sau khi ông đọc xong cuộn sách nầy, hãy cột một cục đá vào nó, ném nó vào giữa dòng Sông Ơ-phơ-rát, 64và nói, ‘Ba-by-lôn sẽ bị chìm như thế, không trỗi dậy được nữa, vì những tai họa Ta sẽ giáng trên nàng.’”
 Những lời của Giê-rê-mi-a đến đây là chấm dứt.