6

Gióp đáp lời cho Ê-li-pha

1 Gióp đáp lại rằng:
2 Ôi! Chớ gì nỗi buồn tôi nhắc cân cho đúng,
 Và các tai nạn tôi để lên cân thăng bằng!
3 Vì hiện giờ nó nặng hơn cát biển;
 Nên tại cớ ấy các lời tôi nói đại ra.
4 Bởi vì các tên của Đấng Toàn năng trúng nhằm tôi;
 Tâm hồn tôi uống nọc độc của tên ấy;
 Sự kinh khiếp của Đức Chúa Trời dàn trận nghịch cùng tôi.

5 Chớ thì con lừa rừng nào kêu la khi có cỏ?
 Con bò nào rống khi có lương thảo?
6 Vật chi lạt lẽo, người ta nào ăn chẳng bỏ muối?
 Còn trong tròng trắng trứng gà, đâu có mùi lai gì?
7 Vật gì linh hồn tôi từ chối đá đến,
 Lại trở nên vật thực gớm ghê của tôi.
8 Ôi! Chớ gì lời sở cầu tôi được thành,
 Và Đức Chúa Trời ban cho tôi điều tôi ao ước!
9 Chớ chi Đức Chúa Trời đẹp lòng cà tán tôi,
 Buông tay Ngài ra trừ diệt tôi!
10 Vậy, tôi sẽ còn được an ủi,
 Và trong cơn đau đớn chẳng giản,
 Tôi sẽ vui mừng, bởi vì không có từ chối lời phán của Đấng Thánh.

11 Sức lực tôi nào đủ đợi cho nỗi,
 Cuối cùng tôi sẽ ra sao, mà tôi lại nhẫn nhịn được?
12 Sức tôi há là sức đá sao?
 Thịt tôi há dễ là đồng?
13 Trong mình tôi chẳng có sự tiếp cứu, sự khôn ngoan bị cất khỏi tôi,
 Ấy há chẳng phải như vậy sao?
14 Kẻ gần xui té, đáng được bạn bầu thương xót đến,
 E kẻo người bỏ sự kính sợ Đấng Toàn năng.
15 Anh em tôi dối gạt tôi như dòng khe cạn nước,
 Như lòng khe chảy khô.
16 Nó bị đục vì cớ nước đá,
 Có giá tuyết ẩn ở trong.
17 Nhưng trong khi giựt xuống, khe bèn khô cạn,
 Lúc nắng giọi, nó lại biến khỏi chỗ nó.
18 Đoàn khách đi ngang qua nó bèn tẽ tách đường,
 Đi vào trong sa mạc, rồi chết mất.
19 Đoàn khách ở Thê-ma tìm kiếm nước nó,
 Các kẻ bộ hành Sê-ba nhờ cậy nó;
20 Nhưng chúng bị mắc cỡ vì nhờ cậy nơi nó;
 Khi đến tại khe, bèn phải hổ thẹn.
21 Hiện nay các bạn cũng không ra gì hết;
 Các bạn thấy sự đáng kinh khiếp, bèn run sợ.
22 Tôi há có nói rằng: Xin cung cấp cho tôi,
 Trong tài sản của các bạn, xin hãy lấy lễ vật dâng cho tôi, sao?
23 Hoặc cầu rằng: Xin hãy giải cứu tôi khỏi tay kẻ cừu địch,
 Và chuộc tôi khỏi tay kẻ hà hiếp ư?
24 Hãy dạy dỗ tôi, tôi sẽ nín lặng;
 Xin chỉ cho tôi hiểu tôi đã lầm lỗi nơi nào.
25 Lời chánh trực có sức lực dường bao!
 Còn lời trách móc của các bạn nào có trách được gì?
26 Các bạn muốn trách móc tiếng nói sao?
 Song lời nói của một người ngã lòng chỉ như luồng gió.
27 Quả thật, các bạn xông hãm kẻ mồ côi,
 Và đào hầm gài bạn hữu mình.
28 Vậy bây giờ, nếu các bạn muốn, hãy ngó tôi,
 Tôi nào dám nói dối trước mặt các bạn đâu.
29 Xin khá xét lại; chớ có sự bất công;
 Phải, hãy xét lại, vì duyên cớ tôi là công bình.
30 Có điều bất công nơi lưỡi tôi chăng?
 Ổ gà tôi há chẳng phân biệt điều ác sao?

6

Gióp đáp lời Ê-li-pha

1Gióp đáp lại rằng:
  2“Ôi! Ước gì nỗi sầu não của tôi được đong đầy
   Và mọi tai ương tôi đều để trên cân!
  3Vì hiện giờ chúng nặng hơn cát biển
   Nên tôi đã vội thốt ra.
  4Vì các mũi tên của Đấng Toàn Năng trúng vào tôi,
   Tâm hồn tôi ngấm chất độc của chúng;
   Đức Chúa Trời dàn trận chống lại tôi khiến tôi kinh khiếp.

  5Có lừa rừng nào thét gào bên cỏ xanh?
   Có con bò nào rống lên bên đống cỏ khô?
  6Thức ăn lạt lẽo làm sao không thêm muối?
   Có hương vị nào trong lòng trắng trứng gà?
  7Thức ăn nào cũng trở thành vô vị
   Tôi chẳng màng động đến chúng.

  8Ôi! Ước gì lời thỉnh cầu tôi được thỏa nguyện,
   Đức Chúa Trời ban cho tôi điều tôi ước ao!
  9Ước gì Đức Chúa Trời nghiền tôi tan nát,
   Vung tay Ngài cắt đứt đời tôi!
  10Như vậy tôi sẽ còn được an ủi,
   Tìm niềm vui trong đau đớn không nguôi;
   Bởi vì lời Đấng Thánh tôi không hề quên lãng.

  11Làm sao tôi đủ sức đợi chờ,
   Cuối cùng tôi sẽ ra sao mà kéo dài cuộc sống?
  12Sức tôi đâu phải là sức đá?
   Thịt tôi nào phải là đồng?
  13Chẳng lẽ không còn ai tiếp cứu tôi,
   Sức lực trong tôi cũng biến mất rồi sao?

  14Kẻ thất vọng cần bạn bè thương xót,
   Dù có bỏ lòng kính sợ Đấng Toàn Năng.
  15Nhưng anh em tôi dối gạt tôi như lòng khe cạn nước,
   Như dòng suối bất chợt dâng cao.
  16Nước sẫm màu vì băng chảy,
   Đục ngầu vì tuyết tan.
  17Nhưng trong mùa nắng hạn chúng cạn khô,
   Lúc nắng lên chúng biến mất khỏi chỗ mình.
  18Đoàn lữ hành thay đổi hướng đi,
   Tiến vào hoang mạc rồi chết mất.
  19Đoàn lữ hành Thê-ma đi tìm nước,
   Lữ khách Sê-ba hi vọng dạt dào.
  20Nhưng họ xấu hổ vì đã quá tin tưởng,
   Lúc đến nơi họ phải thẹn thùng.
  21Đối với tôi lúc nầy các bạn chẳng là gì,
   Thấy nguy nan các bạn đều run sợ.
  22Tôi nào có xin ‘hãy cho tôi chút gì’,
   Cũng không nhờ ‘hối lộ giùm tôi,’
  23Hay năn nỉ ‘cứu tôi khỏi tay kẻ thù
   Và chuộc tôi khỏi tay kẻ cường bạo!’

  24Xin dạy dỗ tôi, tôi sẽ yên lặng,
   Xin chỉ cho tôi thấy chỗ mình sai trật.
  25Lời trung thực có sức thuyết phục,
   Nhưng lời khiển trách của các bạn có bắt bẻ được gì?
  26Các bạn muốn bắt bẻ lời nói sao?
   Nhưng lời của người tuyệt vọng chỉ như gió thoảng qua.
  27Các bạn bắt thăm chia chác kẻ mồ côi,
   Bán đứng cả bạn bè.
  28Vậy bây giờ các bạn hãy nhìn tôi,
   Vì tôi không nói dối trước mặt các bạn.
  29Xin các bạn hãy nghĩ lại, đừng bất công nữa.
   Hãy xét lại đi, vì tôi vẫn là người công chính.
  30Lưỡi tôi nói ra lời dối trá chăng?
   Miệng tôi không còn phân biệt đúng sai sao?”