2

Môi-se sanh ra và nhờ con gái Pha-ra-ôn cứu vớt

1 Vả, có một người trong họ Lê-vi đi cưới con gái Lê-vi làm vợ. 2 Nàng thọ thai, và sanh một con trai; thấy con ngộ, nên đem đi giấu trong ba tháng. 3 Nhưng giấu lâu hơn nữa không được, nàng bèn lấy một cái rương mây, trét chai và nhựa thông, rồi để đứa trẻ vào, đem thả trong đám sậy dựa mé sông. 4 Người chị đứa trẻ đứng xa nơi đó đặng cho biết nó sẽ ra sao. 5 Vả, bấy giờ, con gái Pha-ra-ôn xuống sông tắm, còn các con đòi đi dạo chơi trên mé sông; công chúa thấy cái rương mây đó giữa đám sậy, bèn sai con đòi mình đi vớt lên. 6 Công chúa mở rương ra, thấy đứa trẻ, là một đứa con trai nhỏ đương khóc, bèn động lòng thương xót mà rằng: Ấy là một đứa con của người Hê-bơ-rơ. 7 Người chị đứa trẻ bèn nói cùng công chúa rằng: Tôi phải đi kêu một người vú trong bọn đàn bà Hê-bơ-rơ đặng cho đứa trẻ bú chớ? 8 Công chúa đáp rằng: Hãy đi đi. Người gái trẻ đó đi kêu mẹ của đứa trẻ. 9 Công chúa nói rằng: Hãy đem đứa trẻ nầy về nuôi bú cho ta; ta sẽ trả tiền công cho. Người đàn bà ẵm đứa trẻ mà cho bú. 10 Khi lớn khôn rồi, người bèn dẫn nó vào cho công chúa, nàng nhận làm con, và đặt tên là Môi-se, vì nàng nói rằng: Ta đã vớt nó khỏi nước.

Môi-se giết một người Ê-díp-tô, rồi trốn qua xứ Ma-đi-an

11 Vả, đương lúc đó, Môi-se đã lớn khôn rồi, ra đi đến cùng anh em mình, xem thấy công việc nhọc nhằn của họ; cũng thấy một người Ê-díp-tô đánh một người Hê-bơ-rơ trong vòng anh em mình; 12 ngó quanh quất chẳng thấy ai, bèn giết người Ê-díp-tô đem vùi trong cát. 13 Qua ngày sau, Môi-se đi ra nữa, thấy hai người Hê-bơ-rơ đánh lộn, bèn nói cùng người có lỗi rằng: Sao ngươi đánh người đồng loại mình? 14 Nhưng người đó đáp rằng: Ai đặt ngươi làm vua, làm quan án cho chúng ta? Có phải muốn giết ta như đã giết người Ê-díp-tô kia chăng? Môi-se sợ, nói rằng: Chắc thật, việc nầy phải lậu rồi. 15 Pha-ra-ôn hay việc đó, thì tìm giết Môi-se; nhưng người trốn đi khỏi mặt Pha-ra-ôn, dừng chân tại xứ Ma-đi-an, và ngồi gần bên một cái giếng.
16 Vả, thầy tế lễ xứ Ma-đi-an có bảy con gái; các nàng đó đến giếng xách nước đổ đầy máng đặng cho bầy chiên cha mình uống. 17 Nhưng các kẻ chăn chiên đến đuổi đi; Môi-se bèn đứng dậy, binh vực các nàng đó và cho những bầy chiên uống nước. 18 Khi mấy nàng trở về nhà Rê-u-ên, cha mình, thì người hỏi rằng: Sao bữa nay các con về sớm vậy? 19 Thưa rằng: Một người Ê-díp-tô cứu chúng tôi ra khỏi tay bọn chăn chiên, và cũng có xách nước nhiều quá cho bầy chiên uống nữa. 20 Cha lại hỏi rằng: Người đó bây giờ ở đâu? Sao các con bỏ người đi? Hãy mời đến đặng ăn bánh. 21 Môi-se ưng ở cùng người nầy, người bèn gả Sê-phô-ra, con gái mình, cho Môi-se. 22 Nàng sanh một con trai; Môi-se đặt tên là Ghẹt-sôn, vì nói rằng: Tôi kiều ngụ nơi ngoại bang.
23 Sau cách lâu, vua xứ Ê-díp-tô băng; dân Y-sơ-ra-ên than thở kêu van vì phải phục dịch khổ sở; tiếng kêu van lên thấu Đức Chúa Trời. 24 Ngài nghe tiếng than thở chúng, nhớ đến sự giao ước mình kết lập cùng Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp. 25 Đức Chúa Trời đoái lại dân Y-sơ-ra-ên, nhận biết cảnh ngộ của chúng.

2

Moses Is Born

1And a man of the house of Levi went and took as wife a daughter of Levi. 2So the woman conceived and bore a son. And when she saw that he was a beautiful child, she hid him three months. 3But when she could no longer hide him, she took an ark of bulrushes for him, daubed it with asphalt and pitch, put the child in it, and laid it in the reeds by the river’s bank. 4And his sister stood afar off, to know what would be done to him.
5Then the daughter of Pharaoh came down to bathe at the river. And her maidens walked along the riverside; and when she saw the ark among the reeds, she sent her maid to get it. 6And when she opened it, she saw the child, and behold, the baby wept. So she had compassion on him, and said, “This is one of the Hebrews’ children.”
7Then his sister said to Pharaoh’s daughter, “Shall I go and call a nurse for you from the Hebrew women, that she may nurse the child for you?”
8And Pharaoh’s daughter said to her, “Go.” So the maiden went and called the child’s mother. 9Then Pharaoh’s daughter said to her, “Take this child away and nurse him for me, and I will give you your wages.” So the woman took the child and nursed him. 10And the child grew, and she brought him to Pharaoh’s daughter, and he became her son. So she called his name Moses, saying, “Because I drew him out of the water.”

Moses Flees to Midian

11Now it came to pass in those days, when Moses was grown, that he went out to his brethren and looked at their burdens. And he saw an Egyptian beating a Hebrew, one of his brethren. 12So he looked this way and that way, and when he saw no one, he killed the Egyptian and hid him in the sand. 13And when he went out the second day, behold, two Hebrew men were fighting, and he said to the one who did the wrong, “Why are you striking your companion?”
14Then he said, “Who made you a prince and a judge over us? Do you intend to kill me as you killed the Egyptian?”
 So Moses feared and said, “Surely this thing is known!”
15When Pharaoh heard of this matter, he sought to kill Moses. But Moses fled from the face of Pharaoh and dwelt in the land of Midian; and he sat down by a well.
16Now the priest of Midian had seven daughters. And they came and drew water, and they filled the troughs to water their father’s flock. 17Then the shepherds came and drove them away; but Moses stood up and helped them, and watered their flock.
18When they came to Reuel their father, he said, “How is it that you have come so soon today?”
19And they said, “An Egyptian delivered us from the hand of the shepherds, and he also drew enough water for us and watered the flock.”
20So he said to his daughters, “And where is he? Why is it that you have left the man? Call him, that he may eat bread.”
21Then Moses was content to live with the man, and he gave Zipporah his daughter to Moses. 22And she bore him a son. He called his name Gershom, for he said, “I have been a stranger in a foreign land.”
23Now it happened in the process of time that the king of Egypt died. Then the children of Israel groaned because of the bondage, and they cried out; and their cry came up to God because of the bondage. 24So God heard their groaning, and God remembered His covenant with Abraham, with Isaac, and with Jacob. 25And God looked upon the children of Israel, and God acknowledged them.