1

I. Hê-li và Sa-mu-ên

(Từ đoạn 1 đến đoạn 7)

Sa-mu-ên ra đời

1 Xưa tại Ra-ma-tha-im-Xô-phim, có một người quê ở núi Ép-ra-im, tên là Ên-ca-na, con trai của Giê-rô-ham, cháu của Ê-li-hu, chắt của Tô-hu, chít của Xu-phơ, người Ép-ra-im; 2 Ên-ca-na có hai vợ, người nầy tên là An-ne, và người kia tên là Phê-ni-na. Phê-ni-na có con, còn An-ne không có. 3 Mỗi năm, Ên-ca-na ở thành mình đi lên Si-lô đặng thờ phượng Đức Giê-hô-va vạn quân, và dâng của tế lễ cho Ngài; tại Si-lô có hai con trai của Hê-li, là Hóp-ni và Phi-nê-a, thầy tế lễ của Đức Giê-hô-va.
4 Đến ngày Ên-ca-na dâng tế lễ, thì chia của lễ ra từng phần ban cho Phê-ni-na, vợ mình, và cho các con trai và con gái mình. 5 Nhưng người lại ban cho An-ne một phần bằng hai, vì người thương nàng, dẫu rằng Đức Giê-hô-va khiến cho nàng son sẻ. 6 Kẻ phân bì nàng khôn xiết trêu ghẹo nàng, để giục nàng lằm bằm vì Đức Giê-hô-va đã khiến nàng son sẻ. 7 Từ năm nầy đến năm kia, mỗi khi nàng đi lên đền Đức Giê-hô-va, chồng đãi nàng như vậy, còn Phê-ni-na cứ trêu ghẹo nàng; An-ne khóc và không ăn. 8 Ên-ca-na, chồng nàng, nói rằng: Hỡi An-ne, sao nàng khóc? Cớ sao không ăn và lòng buồn bực dường ấy? Ta há chẳng đáng cho nàng hơn mười đứa con trai ư?
9 Sau khi người ta đã ăn uống tại Si-lô rồi, An-ne bèn đứng dậy; lúc ấy Hê-li, thầy tế lễ, đương ngồi trên một cái ghế gần bên cửa của đền Đức Giê-hô-va. 10 An-ne lấy làm sầu khổ trong lòng, vừa cầu khẩn Đức Giê-hô-va, vừa tuôn tràn giọt lệ. 11 Nàng hứa nguyện rằng: Ôi, Đức Giê-hô-va của vạn quân, nếu Ngài đoái xem nỗi sầu khổ của con đòi Ngài, nhớ lại nó chẳng quên, và ban cho con đòi Ngài một đứa trai, thì tôi sẽ phú dâng nó trọn đời cho Đức Giê-hô-va, và dao cạo sẽ chẳng đưa ngang qua đầu nó. 12 Vì nàng cầu nguyện lâu dài trước mặt Đức Giê-hô-va, Hê-li chăm xem miệng nàng; 13 vả, An-ne nói trong lòng, chỉ nhóp nhép miệng mà thôi, không có ai nghe tiếng nàng; nên Hê-li tưởng nàng say, 14 bèn hỏi rằng: Chừng nào nàng mới hết say? Hãy đi giã rượu đi. 15 An-ne thưa rằng: Chẳng phải vậy, chúa; tôi vốn một đàn bà có lòng buồn bực, chẳng uống rượu hay là vật gì uống say; nhưng tôi giãi bày lòng tôi ra trước mặt Đức Giê-hô-va. 16 Chớ tưởng con đòi của ông là một người đàn bà gian ác; vì nỗi đau đớn và ưu phiền quá độ của tôi bắt tôi phải nói đến bây giờ. 17 Hê-li bèn tiếp rằng: Hãy đi bình yên, nguyện Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên nhậm lời nàng đã cầu xin cùng Ngài! 18 Nàng thưa rằng: Nguyện con đòi ông được ơn trước mắt ông! Đoạn, người nữ lui ra, ăn, và nét mặt nàng chẳng còn ra ưu sầu nữa.
19 Qua ngày sau, vợ chồng dậy sớm, thờ lạy trước mặt Đức Giê-hô-va, đoạn trở về nhà mình tại Ra-ma. Ên-ca-na ăn ở cùng An-ne, là vợ mình; Đức Giê-hô-va bèn nhớ đến nàng. 20 Đương trong năm, An-ne thọ thai và sanh một con trai, đặt tên là Sa-mu-ên, mà nói rằng: Tôi đã cầu xin nó nơi Đức Giê-hô-va.
21 Ên-ca-na, chồng nàng, và cả nhà người đi lên đặng dâng cho Đức Giê-hô-va của lễ hằng năm và làm xong sự hứa nguyện mình. 22 Nhưng An-ne không đi lên, vì nói cùng chồng rằng: Khi đứa trẻ dứt sữa, tôi sẽ dẫn nó lên, để nó ra mắt Đức Giê-hô-va, và ở đó luôn luôn. 23 Ên-ca-na, chồng nàng, đáp rằng: Hãy làm theo ý nàng cho là phải, ở lại đây cho đến chừng nàng dứt sữa nó. Chỉn nguyện Đức Giê-hô-va làm ứng nghiệm lời hứa của Ngài! Vậy, nàng ở lại nhà, cho con bú đến lúc dứt sữa. 24 Vừa khi dứt sữa, nàng bèn dẫn nó theo mình đến đền của Đức Giê-hô-va tại Si-lô, cùng đem theo ba con bò đực, một ê-pha bột mì, và một bầu rượu. Đứa trẻ hãy còn nhỏ lắm. 25 Họ giết con bò đực, rồi dẫn đứa trẻ đến Hê-li. 26 Nàng bèn nói cùng người rằng: Xin lỗi, chúa! Xưa có người đàn bà đứng tại đây, gần bên ông, đặng cầu khẩn Đức Giê-hô-va; tôi chỉ sanh mạng ông mà thề rằng tôi là người đó. 27 Ấy vì đứa trẻ nầy mà tôi cầu nguyện. Đức Giê-hô-va đã nhậm lời tôi đã cầu xin cùng Ngài. 28 Vì vậy, tôi cũng dâng nó cho Đức Giê-hô-va; tôi cho Đức Giê-hô-va mượn nó trọn đời nó. Đoạn mẹ con đều thờ lạy tại đó trước mặt Đức Giê-hô-va.

1

An-ne

1Có một người Ép-ra-im tên là Ên-ca-na, quê ở Ra-ma-tha-im Xô-phim thuộc vùng cao nguyên Ép-ra-im. Người này con của Giê-rô-ham, cháu Ê-li-hu, chắt Tô-hu, chít Xu-phơ. 2Ên-ca-na có hai vợ, An-ne và Phê-ni-a. Phê-ni-a có con, còn An-ne son sẻ.
3Hằng năm, Ên-ca-na lên Si-lô thờ phụng Chúa Hằng Hữu, và dâng lễ vật cho Ngài. Thầy tế lễ tại Si-lô lúc ấy là Hóp-ni và Phi-nê-a, hai con trai của Hê-li.
4Vào ngày dâng sinh tế, Ên-ca-na chia cho Phê-ni-a và các con bà mỗi người một phần lễ vật đã dâng; 5nhưng ông cho An-ne gấp đôi phần của những người khác, vì ông thương yêu bà mặc dù bà không con. 6Phê-ni-a thường mang việc An-ne không con ra để trêu chọc. 7Và việc cứ xảy ra như thế năm này sang năm khác mỗi khi họ lên nhà Chúa. Phê-ni-a cứ trêu tức An-ne đến độ An-ne phải khóc và bỏ ăn. 8Ên-ca-na tìm lời an ủi vợ: "Tại sao bà khóc, bỏ ăn, và buồn bực như thế? Bà đã có tôi đây này, không hơn có mười đứa con trai sao?"
9Một hôm đang ở tại Si-lô, sau khi ăn uống, An-ne đi lên Đền tạm của Chúa. Lúc ấy, thầy tế lễ Hê-li đang ngồi bên cửa Đền. 10Lòng nặng sầu đau, An-ne cầu nguyện, khóc lóc với Chúa. 11Bà khấn nguyện: "Lạy Chúa, nếu Ngài thấy nỗi khổ đau của con, không bỏ quên con, và cho con có một đứa con trai, thì con sẽ dâng nó cho Chúa, tóc nó sẽ không bao giờ bị cạo."
12,13An-ne tiếp tục cầu nguyện thầm thì, chỉ có môi mấp máy, không phát thành tiếng. Hê-li thấy thế tưởng bà say, 14nên bảo: "Bà cứ say sưa cho đến bao giờ? Đi dã rượu đi!" 15,16Bà đáp: "Thưa ông, tôi không say vì tôi không bao giờ uống rượu. Nhưng tôi đang dốc nỗi khổ tâm của tôi ra trước Chúa. Xin ông đừng coi tôi là một phụ nữ hư hỏng." 17Hê-li đổi giọng: "Chúc bà bình an. Xin Thượng Đế của Y-sơ-ra-ên ban cho bà những điều bà thỉnh cầu." 18Bà đáp: "Mong rằng tôi đã không làm ông phật ý." Nói xong bà lui ra ăn uống và nỗi buồn được vơi đi.
19Hôm sau cả gia đình dậy sớm, lên Đền tạm phụng thờ Chúa. Xong lễ, họ trở về nhà tại Ra-ma. Ên-ca-na ăn ở với An-ne; Chúa đoái thương bà, cho bà có thai. 20Sau thời kỳ thai nghén, bà sinh một con trai, đặt tên là Sa-mu-ên, vì bà nói: "Tôi đã cầu xin nó nơi Chúa."
21Năm sau, gia đình Ên-ca-na lại lên Đền tạm dâng lễ vật hằng năm và lễ vật khấn nguyện, 22nhưng lần này An-ne không đi. Bà nói với chồng: "Đợi đến ngày con dứt sữa, tôi sẽ đem nó lên trình diện Chúa và để nó ở luôn tại Đền tạm." 23Ên-ca-na đồng ý: "Bà nghĩ việc nào phải thì cứ làm. Chỉ cầu Chúa làm cho lời Ngài ứng nghiệm." Vậy, An-ne ở nhà săn sóc con, cho đến ngày nó dứt sữa. 24Con vừa dứt sữa, bà đem nó lên Đền tạm tại Si-lô, với lễ vật gồm một con bò đực ba tuổi, một giạ bột và một bầu rượu. Lúc ấy Sa-mu-ên còn bé lắm. 25Sau khi dâng con bò, bà đem con đến gặp Hê-li và 26nói: "Thưa ông, tôi chính là người đàn bà trước đây đứng nơi này cầu nguyện Chúa, với sự hiện diện của ông. 27Và đây là đứa con tôi cầu. Chúa đã chấp nhận lời tôi cầu xin. 28Nay, tôi dâng nó lại cho Chúa, để nó hầu việc Ngài suốt đời." Sa-mu-ên ở lại thờ phụng Chúa.