22

Đa-vít ở hang đá A-đu-lam và trong xứ Mô-áp. – Sau-lơ truyền giết những thầy tế lễ và dân thành Nóp

1 Đa-vít đi khỏi đó, và trốn trong hang đá A-đu-lam. Khi các anh và cả nhà cha người hay điều đó, bèn đi xuống cùng người. 2 Phàm kẻ nào bị cùng khốn, kẻ nào mắc nợ, và những người có lòng bị sầu khổ cũng đều nhóm họp cùng người, và người làm đầu họ. Ấy vậy, chung quanh người có chừng bốn trăm người.
3 Từ đó Đa-vít đi đến Mít-bê trong xứ Mô-áp, và người nói cùng vua Mô-áp rằng: Xin cho phép cha mẹ tôi đến ở với vua cho đến chừng tôi biết điều Đức Chúa Trời sẽ làm cho tôi. 4 Vậy, Đa-vít dẫn cha mẹ mình đến trước mặt vua Mô-áp, và hai người ở với vua ấy trọn lúc Đa-vít ở trong đồn. 5 Nhưng Gát, đấng tiên tri, nói cùng Đa-vít rằng: Chớ ở trong đồn nầy; hãy đi đến xứ Giu-đa. Vậy, Đa-vít đi, và đến trong rừng Hê-rết.
6 Sau-lơ hay rằng người ta đã tìm được Đa-vít và những kẻ theo người. Bấy giờ, Sau-lơ ở tại Ghi-bê-a, ngồi dưới cây liễu xủ tơ, trên nơi cao; tay cầm cây giáo, còn các tôi tớ người chầu chực bên người. 7 Sau-lơ nói cùng các tôi tớ chầu chực bên mình rằng: Hỡi dân Bên-gia-min, hãy nghe: Có phải con trai Y-sai sẽ ban cho hết thảy các ngươi những ruộng và vườn nho chăng? Các ngươi trông cậy nó sẽ lập các ngươi làm trưởng ngàn người và trăm người ư? 8 Vậy, cớ sao các ngươi hết thảy đồng mưu nghịch ta, và cớ sao chẳng cho ta hay rằng con trai ta đã kết giao ước cùng con trai Y-sai? Nhân sao chẳng ai thương xót ta, cho ta hay trước rằng con trai ta đã xui kẻ tôi tớ ta nghịch cùng ta, lập mưu hại ta, như nó đã làm ngày nay? 9 Bấy giờ, Đô-e, người Ê-đôm, làm đầu những đầy tớ của Sau-lơ, thưa rằng: Tôi có thấy con trai Y-sai đi đến Nóp, vào nhà A-hi-mê-léc, con trai A-hi-túp; 10 người cầu vấn Đức Giê-hô-va cho hắn, và có cấp cho hắn lương thực, cùng trao cho hắn cây gươm của Gô-li-át, người Phi-li-tin.
11 Vua sai đòi A-hi-mê-léc, con trai A-hi-túp, là thầy tế lễ, luôn cả nhà cha người, tức những thầy tế lễ ở tại Nóp. Chúng thảy đều đến cùng vua. 12 Sau-lơ nói: Hỡi con trai A-hi-túp, hãy nghe. Người thưa rằng: Chúa ôi! có tôi đây. 13 Sau-lơ tiếp rằng: Cớ sao ngươi đồng mưu cùng con trai Y-sai mà nghịch cùng ta? Ngươi có cấp bánh cho nó và trao cho nó một cây gươm, cầu vấn Đức Chúa Trời cho nó, để nó dấy nghịch cùng ta, lập mưu kế hại ta, như nó đã làm ngày nay? 14 A-hi-mê-léc thưa cùng vua rằng: Vậy, trong vòng đầy tớ vua, ai là người trung tín như Đa-vít, làm phò mã vua, dự hội mật nghị của vua, và được tôn quí hơn hết trong nhà vua? 15 Có phải ngày nay tôi mới khởi cầu vấn Đức Chúa Trời cho người sao? Tôi quyết không làm như vậy! Xin vua chớ ngờ một lời nào cho tôi tớ vua hoặc cho người nào trong nhà cha tôi; vì kẻ tôi tớ vua chẳng biết gì, hoặc ít hay nhiều về điều đó.
16 Vua đáp: Hỡi A-hi-mê-léc, thật ngươi và cả nhà cha ngươi đều sẽ chết! 17 Vua bèn nói cùng các thị vệ đứng gần mình rằng: Hãy lại gần giết những thầy tế lễ của Đức Giê-hô-va, vì chúng nó giúp đỡ Đa-vít, biết nó trốn mà không cho ta hay. Nhưng các đầy tớ của vua không khứng tra tay trên mình những thầy tế lễ của Đức Giê-hô-va, cũng chẳng chịu đánh họ nữa. 18 Vua bèn nói cùng Đô-e rằng: Ngươi hãy lại gần đánh giết những thầy tế lễ. Đô-e, người Ê-đôm, lại gần, đánh những thầy tế lễ; và trong ngày đó hắn giết tám mươi lăm người mặc ê-phót bằng vải gai. 19 Sau-lơ lại dùng gươm giết dân Nóp, thành của thầy tế lễ: người nam và người nữ, con trẻ và con đương bú, bò, lừa, và chiên, thảy đều bị gươm giết.
20 Song, một trong các con trai của A-hi-mê-léc, cháu của A-hi-túp, tên là A-bia-tha, thoát khỏi, và trốn đến cùng Đa-vít. 21 A-bia-tha thuật lại cho Đa-vít rằng Sau-lơ đã giết những thầy tế lễ của Đức Giê-hô-va. 22 Đa-vít đáp cùng A-bia-tha rằng: Trong ngày ấy, ta hiểu rõ Đô-e, người Ê-đôm, có mặt tại đó, chắc sẽ học lại cho Sau-lơ. Ấy tại cớ ta mà cả nhà của cha ngươi bị chết. 23 Hãy ở cùng ta, chớ sợ chi; kẻ nào tìm hại mạng sống ta, cũng tìm hại mạng sống ngươi; ngươi ở cùng ta, thì sẽ được bảo toàn.

22

David’s Four Hundred Men

1David therefore departed from there and escaped to the cave of Adullam. So when his brothers and all his father’s house heard it, they went down there to him. 2And everyone who was in distress, everyone who was in debt, and everyone who was discontented gathered to him. So he became captain over them. And there were about four hundred men with him.
3Then David went from there to Mizpah of Moab; and he said to the king of Moab, “Please let my father and mother come here with you, till I know what God will do for me.” 4So he brought them before the king of Moab, and they dwelt with him all the time that David was in the stronghold.
5Now the prophet Gad said to David, “Do not stay in the stronghold; depart, and go to the land of Judah.” So David departed and went into the forest of Hereth.

Saul Murders the Priests

6When Saul heard that David and the men who were with him had been discovered—now Saul was staying in Gibeah under a tamarisk tree in Ramah, with his spear in his hand, and all his servants standing about him— 7then Saul said to his servants who stood about him, “Hear now, you Benjamites! Will the son of Jesse give every one of you fields and vineyards, and make you all captains of thousands and captains of hundreds? 8All of you have conspired against me, and there is no one who reveals to me that my son has made a covenant with the son of Jesse; and there is not one of you who is sorry for me or reveals to me that my son has stirred up my servant against me, to lie in wait, as it is this day.”
9Then answered Doeg the Edomite, who was set over the servants of Saul, and said, “I saw the son of Jesse going to Nob, to Ahimelech the son of Ahitub. 10And he inquired of the Lord for him, gave him provisions, and gave him the sword of Goliath the Philistine.”
11So the king sent to call Ahimelech the priest, the son of Ahitub, and all his father’s house, the priests who were in Nob. And they all came to the king. 12And Saul said, “Hear now, son of Ahitub!”
 He answered, “Here I am, my lord.”
13Then Saul said to him, “Why have you conspired against me, you and the son of Jesse, in that you have given him bread and a sword, and have inquired of God for him, that he should rise against me, to lie in wait, as it is this day?”
14So Ahimelech answered the king and said, “And who among all your servants is asfaithful as David, who is the king’s son-in-law, who goes at your bidding, and is honorable in your house? 15Did I then begin to inquire of God for him? Far be it from me! Let not the king impute anything to his servant, or to any in the house of my father. For your servant knew nothing of all this, little or much.”
16And the king said, “You shall surely die, Ahimelech, you and all your father’s house!” 17Then the king said to the guards who stood about him, “Turn and kill the priests of the Lord, because their hand also is with David, and because they knew when he fled and did not tell it to me.” But the servants of the king would not lift their hands to strike the priests of the Lord. 18And the king said to Doeg, “You turn and kill the priests!” So Doeg the Edomite turned and struck the priests, and killed on that day eighty-five men who wore a linen ephod. 19Also Nob, the city of the priests, he struck with the edge of the sword, both men and women, children and nursing infants, oxen and donkeys and sheep—with the edge of the sword.
20Now one of the sons of Ahimelech the son of Ahitub, named Abiathar, escaped and fled after David. 21And Abiathar told David that Saul had killed the Lord’s priests. 22So David said to Abiathar, “I knew that day, when Doeg the Edomite was there, that he would surely tell Saul. I have caused the death of all the persons of your father’s house. 23Stay with me; do not fear. For he who seeks my life seeks your life, but with me you shall be safe.”