30

Đa-vít đánh bại dân A-ma-léc

1 Khỏi ba ngày, khi Đa-vít với những kẻ theo mình đến Xiếc-lác, thì dân A-ma-léc đã loán đến miền nam cùng Xiếc-lác, xông vào Xiếc-lác và đã phóng hỏa nó. 2 Chúng bắt lấy các người nữ và hết thảy kẻ lớn nhỏ ở tại đó. Chúng nó chẳng giết một ai, song khi đi, có dẫn tù hết thảy. 3 Khi Đa-vít và những kẻ theo người đến thành, thì thành đã bị lửa cháy; vợ, con trai, con gái của chúng đều đã bị dẫn tù. 4 Bấy giờ, Đa-vít và những kẻ theo người đều cất tiếng lên khóc, khóc đến đỗi không còn sức khóc nữa. 5 Hai người vợ Đa-vít cũng bị dẫn tù, tức A-hi-nô-am ở Gít-rê-ên, và A-bi-ga-in, trước làm vợ của Na-banh tại Cạt-mên.
6 Đa-vít bị sự hoạn nạn lớn, vì dân sự toan ném đá người, bởi hết thảy đều có tâm hồn đầy cay đắng, vì cớ mất con trai và con gái mình. Nhưng Đa-vít được sức mạnh nơi Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình. 7 Người nói cùng thầy tế lễ A-bia-tha rằng: Ta xin thầy hãy đem ê-phót cho ta. A-bia-tha đem ê-phót cho Đa-vít. 8 Đa-vít cầu vấn Đức Giê-hô-va rằng: Tôi phải đuổi theo đạo binh nầy chăng? Tôi sẽ theo kịp chăng? Đức Giê-hô-va phán rằng: Hãy khởi đuổi theo nó; quả thật ngươi sẽ theo kịp, và giải cứu hết thảy những kẻ bị bắt. 9 Vậy, Đa-vít ra đi cùng sáu trăm người theo mình. Đến khe Bê-sô, những người mệt mỏi bèn dừng lại. 10 Đa-vít cứ đuổi theo với bốn trăm người, vì hai trăm người kia đã dừng lại, lấy làm mệt nhọc quá, không thể qua khe Bê-sô được.
11 Bọn của Đa-vít gặp một người Ê-díp-tô trong đồng ruộng, bèn dẫn đến cùng Đa-vít. Người ta cho người nầy bánh ăn nước uống; 12 cũng ban cho người ăn một cái bánh trái vả khô và hai bánh nho khô. Người ăn, bèn được hồi sức lại; vì trong ba ngày ba đêm người không ăn, không uống chi hết. 13 Đa-vít hỏi người rằng: Ngươi ở với ai? và ở đâu đến? Người thưa rằng: Tôi là một người Ê-díp-tô tuổi trẻ, làm tôi tớ của một người A-ma-léc; chủ tôi bỏ tôi đã ba ngày rồi, vì tôi đau. 14 Chúng tôi có loán đến đất miền nam của dân Kê-rê-thít, địa phận Giu-đa, và đến đất phía nam Ca-lép, và chúng tôi đã đốt Xiếc-lác. 15 Đa-vít hỏi: Ngươi khứng dẫn ta đến cơ binh nầy chăng? Người đó thưa rằng: Hãy chỉ danh Đức Chúa Trời mà thề cùng tôi rằng ông sẽ chẳng giết tôi, hoặc nộp tôi cho chủ tôi, thì tôi sẽ dẫn ông đến cơ binh đó. 16 Người Ê-díp-tô dẫn họ đến; họ thấy dân A-ma-léc tràn ra khắp xứ, ăn uống và chơi giỡn, vì cớ của cướp rất nhiều mà chúng nó đã đoạt lấy ở trong xứ Phi-li-tin và trong xứ Giu-đa. 17 Đa-vít đánh chúng nó từ tảng sáng ngày đó cho đến chiều ngày sau; trừ ra bốn trăm người trai trẻ cỡi lạc đà chạy trốn, thì chẳng một ai thoát khỏi. 18 Đa-vít thâu lại mọi vật dân A-ma-léc đã cướp lấy, và cũng giải cứu hai vợ mình nữa. 19 Chẳng thiếu một ai, hoặc nhỏ hay lớn, hoặc gái hay trai, hoặc là một phần hóa tài nào mà dân A-ma-léc đã cướp lấy: Đa-vít đem về hết thảy. 20 Người cũng bắt lại bò và chiên. Quân lính của Đa-vít đi đầu bầy nầy, mà nói rằng: Nầy là của Đa-vít bắt được.
21 Đa-vít trở về cùng hai trăm người trước kia bị mệt nhọc quá, theo người không nổi, mà người đã để lại gần bên khe Bê-sô. Hai trăm người ấy đi tới đón Đa-vít và đạo binh theo người. Đa-vít lại gần, hỏi chúng mạnh giỏi chăng. 22 Nhưng hết thảy kẻ hung ác, kẻ côn đồ ở trong bọn Đa-vít cất tiếng nói rằng: Bởi vì chúng nó không đi cùng chúng ta, chúng ta sẽ không nhường cho chúng nó một phần của cải nào mà chúng ta đã lấy được, chỉ trả lại vợ và con của mỗi người mà thôi. Chúng nó hãy dẫn họ mà đi đi! 23 Nhưng Đa-vít đáp rằng: Hỡi anh em, chớ làm như vậy về vật mà Đức Giê-hô-va đã ban cho chúng ta; Ngài đã gìn giữ ta, phó cho ta đạo binh đã đến đánh chúng ta. 24 Vậy, ai theo lời định ước của các ngươi được? Phần của kẻ ra trận và phần của kẻ giữ đồ vật phải bằng nhau; chúng sẽ chia cho nhau vậy. 25 Kể từ ngày ấy, Đa-vít lập điều đó làm luật và lệ trong Y-sơ-ra-ên, hãy còn đến ngày nay.
26 Vậy, Đa-vít trở về Xiếc-lác và gởi một phần của cướp cho các trưởng lão Giu-đa, tức là bạn hữu người, mà nói rằng: Nầy là một lễ vật cho các ông do của cướp lấy nơi kẻ thù nghịch Đức Giê-hô-va. 27 Người gởi cho những người ở Bê-tên, Ra-mốt, miền Nam, Giạt-thia, 28 cho những người ở A-rô-e, Síp-mốt, Ê-thê-mô-a, 29 cho những người ở Ra-canh và ở các thành của dân Giê-ra-mê-lít, cho người ở các thành Kê-nít, 30 cho người ở Họt-ma, Bọt-a-san, A-tát, 31 Hếp-rôn, và cho khắp mọi miền nào Đa-vít đã đi ngang qua với đạo binh mình.

30

與亞瑪力人爭戰

1第三日,大衛和他的人到了洗革拉亞瑪力人已經侵奪尼革夫洗革拉。他們攻破洗革拉,用火焚燒。 2他們擄去城內的婦女和城中的大小人口,一個都沒有殺,全都帶走,他們就上路去了。 3大衛和他的人到了那城,看哪,城已被火燒燬,他們的妻子兒女都被擄去了。 4大衛和跟隨他的百姓就放聲大哭,直到沒有氣力再哭。 5大衛的兩個妻子,耶斯列亞希暖和作過拿八妻子的迦密亞比該,也被擄去了。 6大衛非常焦急,因為眾百姓為自己的兒女痛心,說要用石頭打死他。大衛卻倚靠耶和華-他的上帝,堅定自己。
7大衛亞希米勒的兒子亞比亞他祭司說:「請你把以弗得拿來給我。」亞比亞他就把以弗得拿給大衛 8大衛求問耶和華說:「我追趕這羣人,是否追得上呢?」耶和華對他說:「你可以追,一定追得上,也一定救得回來。」 9於是,大衛出發,他和跟隨他的六百人來到比梭溪,那些不能前去的就留在那裏。 10大衛帶着四百人往前追趕;有二百人疲乏,不能過比梭溪,留在那裏。
11這四百人在田野遇見一個埃及人,就帶他到大衛面前,給他餅吃,給他水喝, 12又給他一塊無花果餅,兩個葡萄乾餅。他吃了,精神就恢復了,因為他三日三夜沒有吃餅,沒有喝水。 13大衛對他說:「你是誰的人?你從哪裏來?」他說:「我是埃及的青年,是亞瑪力人的奴僕。因為我三天前生病,我主人就把我撇棄了。 14我們侵奪了基利提的南方和屬猶大的地,以及迦勒地的南方,又用火燒了洗革拉。」 15大衛對他說:「你肯領我們下到那羣人那裏嗎?」他說:「你要向我指着上帝起誓,你不殺我,也不把我交在我主人手裏,我就領你下到那羣人那裏。」
16那人領大衛下去,看哪,他們分散在全地面,吃喝跳舞,因為他們從非利士人的地和猶大地擄來的財物非常多。 17大衛擊殺他們,從黎明直到次日晚上,除了四百個騎駱駝逃走的青年之外,一個也沒有逃脫。 18亞瑪力人所擄去的財物,大衛全都奪回,並救回他的兩個妻子。 19亞瑪力人所擄去的,無論大小、兒女、掠物和一切被擄去的,大衛全都奪回來。 20大衛所奪來的牛羣羊羣,有人趕在羣畜前面,說:「這是大衛的掠物。」
21大衛到了那疲乏不能跟隨、留在比梭溪的二百人那裏。他們出來迎接大衛和跟隨他的百姓。大衛上前向他們問安。 22跟隨大衛去的人中,每一個惡人和無賴都說:「這些人既然沒有和我同去,我們所奪的財物就不分給他們,只把他們各人的妻子兒女給他們,讓他們帶回去就好了。」 23大衛說:「我的弟兄,耶和華所賜給我們的,你們不可這麼做,因為他保佑了我們,把那羣來攻擊我們的人交在我們手裏。 24誰肯在這事上聽你們呢?上陣的分得多少,留下看守物件的也分得多少,大家應當平分。」 25從那日起,大衛定此為以色列的律例典章,直到今日。
26大衛到了洗革拉,從掠物中取些送給他的朋友,就是猶大的長老,說:「看哪,這是從耶和華仇敵那裏奪來的,送給你們作禮物。」 27有在伯特利的,尼革夫拉末的,雅提珥的, 28有在亞羅珥的,息末的,以實提莫的, 29有在拉哈勒的,耶拉篾各城的,基尼各城的, 30有在何珥瑪的,坡拉珊的,亞撻的, 31有在希伯崙的,以及大衛和跟隨他的人經常進出之處的。