5

Hòm giao ước ở nơi dân Phi-li-tin

1 Dân Phi-li-tin lấy hòm của Đức Chúa Trời, đi từ Ê-bên-Ê-xe tới Ách-đốt. 2 Đoạn, chúng lấy hòm của Đức Chúa Trời đi vào đền Đa-gôn, để ở bên Đa-gôn. 3 Sáng ngày sau, dân Ách-đốt dậy sớm thấy Đa-gôn nằm sải mặt úp xuống đất trước mặt hòm của Đức Giê-hô-va. Chúng nó bèn đem Đa-gôn đặt lại tại chỗ nó. 4 Ngày sau chúng nó trở vào sớm, Đa-gôn lại còn té xuống đất trước hòm của Đức Giê-hô-va, đầu và hai tay đều rơi ra, nằm trên ngạch cửa, chỉ còn cái mình nó mà thôi. 5 Bởi cớ ấy, cho đến ngày nay, những thầy cả của Đa-gôn, và phàm người nào vào trong đền nó, đều tránh không đặt chân trên ngạch cửa. 6 Nhưng tay Đức Giê-hô-va giáng họa lớn trên dân sự Ách-đốt, dẫn sự tàn hại đến trong xứ chúng nó, lấy bịnh trĩ lậu hành hại Ách-đốt và địa phận nó. 7 Dân Ách-đốt thấy mình như vậy, bèn kêu la rằng: Hòm của Đức Chúa Trời Y-sơ-ra-ên chớ ở nơi chúng ta, vì tay Ngài giáng họa lớn trên chúng ta và trên Đa-gôn, là thần của chúng ta. 8 Chúng sai sứ thỉnh nhóm hết thảy quan trưởng của dân Phi-li-tin, mà hỏi rằng: Chúng ta sẽ làm sao về hòm của Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên? Các quan trưởng đáp: Phải đem hòm của Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên đến Gát. Người ta bèn đem hòm của Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên đến đó. 9 Người ta vừa đem hòm đi, thì tay Đức Giê-hô-va bèn phạt thành ấy, khiến cho nó bị sự kinh khiếp rất lớn. Ngài hành hại dân thành đó, từ đứa nhỏ cho đến người lớn; chúng đều bị bịnh trĩ lậu phát ra.
10 Bấy giờ, chúng nó sai gởi hòm của Đức Chúa Trời đến Éc-rôn. Khi hòm đến, dân Éc-rôn kêu la rằng: Người ta khiêng hòm của Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên đến cùng ta đặng giết chúng ta và dân sự chúng ta! 11 Chúng nó sai thỉnh nhóm hết thảy quan trưởng của dân Phi-li-tin, mà nói rằng: Hãy khiêng hòm của Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên đi, để nó trở về nơi cũ, và chớ làm cho chúng ta và dân sự chúng ta phải chết. Vì trong mọi thành đều có sự kinh khiếp hầu chết; tay Đức Giê-hô-va giáng họa tại đó cách dữ tợn. 12 Những kẻ nào không chết thì bị bịnh trĩ lậu; và tiếng kêu la của thành lên đến tận trời.

5

The Philistines and the Ark

1Then the Philistines took the ark of God and brought it from Ebenezer to Ashdod. 2When the Philistines took the ark of God, they brought it into the house of Dagon and set it by Dagon. 3And when the people of Ashdod arose early in the morning, there was Dagon, fallen on its face to the earth before the ark of the Lord. So they took Dagon and set it in its place again. 4And when they arose early the next morning, there was Dagon, fallen on its face to the ground before the ark of the Lord. The head of Dagon and both the palms of its hands were broken off on the threshold; only Dagon’s torso was left of it. 5Therefore neither the priests of Dagon nor any who come into Dagon’s house tread on the threshold of Dagon in Ashdod to this day.
6But the hand of the Lord was heavy on the people of Ashdod, and He ravaged them and struck them with tumors, both Ashdod and its territory. 7And when the men of Ashdod saw how it was, they said, “The ark of the God of Israel must not remain with us, for His hand is harsh toward us and Dagon our god.” 8Therefore they sent and gathered to themselves all the lords of the Philistines, and said, “What shall we do with the ark of the God of Israel?”
 And they answered, “Let the ark of the God of Israel be carried away to Gath.” So they carried the ark of the God of Israel away.
9So it was, after they had carried it away, that the hand of the Lord was against the city with a very great destruction; and He struck the men of the city, both small and great, and tumors broke out on them.
10Therefore they sent the ark of God to Ekron. So it was, as the ark of God came to Ekron, that the Ekronites cried out, saying, “They have brought the ark of the God of Israel to us, to kill us and our people!” 11So they sent and gathered together all the lords of the Philistines, and said, “Send away the ark of the God of Israel, and let it go back to its own place, so that it does not kill us and our people.” For there was a deadly destruction throughout all the city; the hand of God was very heavy there. 12And the men who did not die were stricken with the tumors, and the cry of the city went up to heaven.