7

1 Người Ki-ri-át-Giê-a-rim đến thỉnh hòm của Đức Giê-hô-va, đem vào nhà A-bi-na-đáp, ở trên gò nổng, rồi biệt riêng ra Ê-lê-a-sa, con trai người, đặng coi giữ hòm của Đức Giê-hô-va.

Dân Phi-li-tin bị bại trận tại Ê-bên-Ê-xe. – Sa-mu-ên làm quan xét trong Y-sơ-ra-ên

2 Hòm của Đức Giê-hô-va để tại Ki-ri-át-Giê-a-rim lâu ngày, đến đỗi trải qua hai mươi năm; cả nhà Y-sơ-ra-ên đều than nhớ Đức Giê-hô-va. 3 Bấy giờ, Sa-mu-ên nói cùng cả nhà Y-sơ-ra-ên rằng: Nếu các ngươi thật hết lòng trở lại cùng Đức Giê-hô-va, thì khá cất khỏi giữa các ngươi những thần lạ và tượng Át-tạt-tê, hết lòng theo Đức Giê-hô-va, chỉ phục sự một mình Ngài mà thôi. Ngài ắt sẽ giải cứu các ngươi khỏi tay dân Phi-li-tin. 4 Dân Y-sơ-ra-ên bèn dẹp những hình tượng của Ba-anh và của Át-tạt-tê, rồi phục sự một mình Đức Giê-hô-va mà thôi. 5 Đoạn, Sa-mu-ên nói: Hãy nhóm hiệp cả Y-sơ-ra-ên tại Mích-ba, ta sẽ cầu Đức Giê-hô-va giùm cho các ngươi. 6 Chúng hội hiệp tại Mích-ba, múc nước và đổ ra trước mặt Đức Giê-hô-va. Trong ngày đó chúng cữ ăn, mà rằng: Chúng tôi có phạm tội cùng Đức Giê-hô-va. Sa-mu-ên đoán xét dân Y-sơ-ra-ên tại Mích-ba.
7 Khi dân Phi-li-tin đã hay rằng dân Y-sơ-ra-ên hội hiệp tại Mích-ba, thì các quan trưởng của chúng nó lên đánh Y-sơ-ra-ên. Nghe tin nầy, dân Y-sơ-ra-ên run sợ trước mặt dân Phi-li-tin, 8 nói cùng Sa-mu-ên rằng: Xin chớ vì chúng tôi mà ngừng kêu cầu Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi, để Ngài giải cứu chúng tôi khỏi tay dân Phi-li-tin. 9 Sa-mu-ên bắt một chiên con còn bú, dâng nó làm của lễ thiêu cho Đức Giê-hô-va. Đoạn, người vì Y-sơ-ra-ên cầu khẩn Đức Giê-hô-va; Đức Giê-hô-va bèn nhậm lời. 10 Trong lúc Sa-mu-ên dâng của lễ thiêu, dân Phi-li-tin đến gần đặng giao chiến cùng Y-sơ-ra-ên. Nhưng trong ngày đó Đức Giê-hô-va khiến sấm sét nổ vang trên dân Phi-li-tin, làm cho thua vỡ chạy, và chúng nó bị đánh bại trước mặt Y-sơ-ra-ên. 11 Dân Y-sơ-ra-ên từ Mích-ba ra, đuổi theo dân Phi-li-tin, và đánh chúng nó cho đến dưới Bết-cạt.
12 Bấy giờ, Sa-mu-ên lấy một hòn đá, dựng lên giữa khoảng Mích-ba và Sen, đặt tên là Ê-bên-Ê-xe. Vì người nói rằng: Đức Giê-hô-va đã cứu giúp chúng tôi đến bây giờ. 13 Dân Phi-li-tin bị bắt phục; chẳng còn xâm lấn địa phận của Y-sơ-ra-ên nữa. Trọn đời Sa-mu-ên, tay của Đức Giê-hô-va nhận trên dân Phi-li-tin. 14 Các thành mà dân Phi-li-tin đã chiếm lấy của Y-sơ-ra-ên, từ Éc-rôn đến Gát, đều được trả lại cho Y-sơ-ra-ên; và Y-sơ-ra-ên giải thoát địa hạt các thành ấy khỏi tay dân Phi-li-tin. Bèn có sự hòa bình giữa Y-sơ-ra-ên và dân A-mô-rít.
15 Sa-mu-ên làm quan xét cho Y-sơ-ra-ên trọn đời mình. 16 Mỗi năm người tuần hành khắp Bê-tên, Ghinh-ganh, và Mích-ba, mà đoán xét dân sự trong các thành ấy. 17 Đoạn, người trở về Ra-ma, là nơi có nhà người. Ở Ra-ma người cũng đoán xét Y-sơ-ra-ên, và lập một bàn thờ cho Đức Giê-hô-va tại đó.

7

1Người Ki-ri-át Giê-a-rim đến thỉnh Rương giao ước của Chúa về nhà A-bi-na-đáp ở trên đồi. Người ta cử Ê-lê-a-sa, con A-bi-na-đáp coi giữ Rương. 2Rương ở lại Ki-ri-át Giê-a-rim suốt hai mươi năm. Trong khi đó, người Y-sơ-ra-ên than van tưởng nhớ Chúa.
3Bấy giờ, Sa-mu-ên kêu gọi nhân dân: "Nếu đồng bào thực lòng quay về với Chúa Hằng Hữu, đồng bào phải phế bỏ các thần lạ và tượng Át-tạt-tê, hết lòng hướng về Chúa, phụng sự Ngài mà thôi; như vậy Ngài sẽ cứu đồng bào khỏi tay người Phi-li-tin." 4Người Y-sơ-ra-ên vâng lời phá hủy tượng Ba-anh và Át-tạt-tê, phụng sự Chúa Hằng Hữu mà thôi.

Đại hội và chiến tranh

5Sa-mu-ên bảo họ: "Triệu tập đại hội toàn dân tại Mích-ba. Tôi sẽ cầu Chúa cho đồng bào." 6Trong đại hội Mích-ba, họ múc nước đổ tràn ra trước Chúa, kiêng ăn trọn ngày, rồi xưng tội: "Chúng tôi có tội với Chúa." Và tại đấy Sa-mu-ên xét xử nhân dân. 7Nghe tin người Y-sơ-ra-ên họp tại thành Mích-ba, các nhà lãnh đạo Phi-li-tin kéo quân đến đánh. Người Y-sơ-ra-ên run sợ khi được tin này. 8Họ khẩn khoản với Sa-mu-ên: "Xin ông tiếp tục cầu nguyện Thượng Đế Hằng Hữu của Y-sơ-ra-ên, để Ngài cứu chúng ta khỏi tay người Phi-li-tin." 9Sa-mu-ên bắt một con cừu non còn bú, dâng cả con làm lễ thiêu cho Chúa Hằng Hữu và kêu cầu Ngài cứu giúp Y-sơ-ra-ên. Chúa đáp lời ông cầu nguyện.
10Khi Sa-mu-ên còn đang dâng lễ thiêu, quân Phi-li-tin đã kéo đến nơi. Nhưng Chúa phát sấm sét rầm trời, làm quân Phi-li-tin hỗn loạn và bị Y-sơ-ra-ên đánh bại hôm ấy. 11Người Y-sơ-ra-ên đuổi quân Phi-li-tin chạy từ Mích-ba cho đến quá Bết-ca và chém giết vô số.
12Sa-mu-ên lấy một tảng đá dựng quãng giữa Mích-ba và Sen, đặt tên đá là Ê-bên-ê-xe, vì ông nói: "Chúa đã cứu giúp chúng ta."
13Vậy, người Phi-li-tin chịu khuất phục, không còn xâm lấn địa phận Y-sơ-ra-ên nữa. Trọn đời Sa-mu-ên, tay Chúa khống chế người Phi-li-tin. 14Các thành bị người Phi-li-tin chiếm, từ Éc-rôn đến Gát, đều được trả lại cho người người Y-sơ-ra-ên, kể cả các vùng phụ cận của các thành ấy. Giữa Y-sơ-ra-ên và dân Am-môn cũng được hòa bình.
15Sa-mu-ên làm thẩm phán Y-sơ-ra-ên trọn đời. 16Hằng năm ông kinh lý Bê-tên, Ghinh-ganh và Mích-ba để xét xử nhân dân tại các nơi ấy. 17Sau đó, ông trở về Ra-ma, là nơi ông cư ngụ và tiếp tục xét xử các vụ kiện tụng của nhân dân. Tại đấy, ông xây một bàn thờ cho Chúa.