19

Dân chúng đưa Đa-vít trở qua sông Giô-đanh

1 Người ta đến nói cùng Giô-áp rằng: Kìa, vua khóc và than tiếc Áp-sa-lôm. 2 Ấy vậy, chính trong ngày đó sự thắng trận bèn đổi ra sự thảm sầu cho cả dân sự; vì dân sự đã nghe nói rằng vua rất buồn bực về sự chết của con vua. 3 Nên nỗi, trong ngày đó, dân sự lén trở vào thành dường như một đạo binh mắc cỡ vì đã trốn khỏi chiến trận.
4 Vua trùm mặt, la lớn tiếng lên rằng: Ôi, Áp-sa-lôm, con trai ta! Ôi, Áp-sa-lôm, con trai ta! Con trai ta! 5 Giô-áp bèn vào nhà vua, và nói rằng: Ngày nay vua làm hổ mặt các kẻ tôi tớ vua, là những người chính ngày nay đã cứu mạng sống của vua, của các con trai và các con gái vua, luôn đến mạng sống của các vợ và hầu vua nữa. 6 Vậy, vua thương những người ghét vua, và ghét những người thương vua; vì vua mới tỏ ra rằng những quan trưởng và các tôi tớ của vua chẳng ra chi với vua. Rày tôi biết rõ ràng nếu Áp-sa-lôm còn sống, và chúng tôi ngày nay đều chết hết thảy, thì vừa ý vua. 7 Thà vua chỗi dậy đi ra nói những lời giục lòng các tôi tớ vua; vì tôi chỉ Đức Giê-hô-va mà thề rằng, nếu vua không chường ra, thì đêm nay sẽ không còn người nào ở bên vua; và tai nạn ấy sẽ còn trọng hơn các tai nạn khác đã xảy đến cho vua từ khi thơ ấu tới ngày nay. 8 Bấy giờ, vua chỗi dậy, ngồi tại cửa thành. Người ta cho cả dân sự biết rằng vua đã ngồi tại cửa thành. Cả dân sự bèn kéo đến trước mặt vua.
 Vả, Y-sơ-ra-ên ai nấy đều đã chạy trốn về nơi trại mình.
9 Trong các chi phái Y-sơ-ra-ên người ta trách nhau rằng: Vua đã giải chúng ta khỏi tay kẻ thù nghịch chúng ta, và người đã cứu chúng ta khỏi tay dân Phi-li-tin. Song bây giờ, người phải trốn khỏi xứ vì cớ Áp-sa-lôm. 10 Vả, Áp-sa-lôm mà chúng ta đã xức dầu cho làm vua chúng ta đã chết trong chiến trận. Vậy bây giờ, nhân sao các ngươi không nói đem vua trở về?
11 Vua Đa-vít sai nói cùng hai thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha rằng: Hãy nói cùng các trưởng lão Giu-đa mà rằng: Lời cả Y-sơ-ra-ên nói về việc rước vua về, đã thấu đến nơi vua rồi; vậy, cớ sao các ngươi là kẻ sau chót đem vua về cung người? 12 Các ngươi là anh em ta, là cốt nhục ta. Nhân sao các ngươi là kẻ sau chót đem vua về? 13 Cũng hãy nói cùng A-ma-sa rằng: Ngươi há chẳng phải là cốt nhục ta sao? Nếu ngươi không làm tổng binh thế cho Giô-áp hằng ở trước mặt ta, thì nguyện Đức Chúa Trời phạt ta cách nặng nề. 14 Như vậy, Đa-vít được lòng hết thảy người Giu-đa, dường như họ chỉ một người mà thôi; họ bèn sai nói với vua rằng: Xin vua hãy trở về với hết thảy tôi tớ vua. 15 Vậy, vua trở về, đến tại bờ sông Giô-đanh. Các người Giu-đa đi đến đón vua tại Ghinh-ganh đặng đưa vua qua sông Giô-đanh.

Đa-vít tha cho Si-mê-i và Mê-phi-bô-sết

16 Si-mê-i, con trai Ghê-ra, người Bên-gia-min ở Ba-hu-rim, lật đật đi xuống với các người Giu-đa, đón vua Đa-vít. 17 Một ngàn người Bên-gia-min đều theo người, với Xíp-ba, tôi tớ của nhà Sau-lơ, cùng mười lăm con trai người và hai mươi đầy tớ; chúng qua sông Giô-đanh tại trước mặt vua. 18 Chiếc đò để sẵn cho gia quyến vua cũng qua một lượt. Si-mê-i, con trai của Ghê-ra, phục dưới chân vua Đa-vít, trong khi vua hầu qua sông Giô-đanh. 19 Người nói cùng vua rằng: Cầu xin chúa tôi chớ kể tội ác cho tôi, và đừng nhớ đến sự gian tà mà kẻ tôi tớ vua đã phạm trong ngày vua chúa tôi đi ra khỏi Giê-ru-sa-lem. Xin vua chớ để điều đó vào lòng. 20 Kẻ tôi tớ vua nhìn biết mình đã phạm tội. Vì vậy, ngày nay trong cả nhà Giô-sép, tôi đã đến trước hết đặng xuống đón vua chúa tôi. 21 Nhưng A-bi-sai, con trai Xê-ru-gia, đáp rằng: Vậy, người ta há không xử tử Si-mê-i vì cớ đó sao, là kẻ đã rủa sả đấng chịu xức dầu của Đức Giê-hô-va? 22 Nhưng Đa-vít đáp cùng người rằng: Hỡi các con trai Xê-ru-gia, ta có can hệ chi với các ngươi chăng, mà ngày nay các ngươi ở với ta khác nào kẻ cừu địch? Trong một ngày như vậy, người ta há có thể sai giết một người trong Y-sơ-ra-ên ư? Ngày nay có lẽ nào ta không hiểu rằng ta là vua của Y-sơ-ra-ên sao? 23 Đoạn, vua nói cùng Si-mê-i rằng: Ngươi chẳng chết đâu. Rồi vua lập lời thề với người.
24 Mê-phi-bô-sết, con trai của Sau-lơ, cũng đi xuống đón vua. Người không có rửa chân, chải râu hay là giặt áo mình từ lúc vua ra đi, cho đến ngày vua trở về bình an vô sự. 25 Khi người ở Giê-ru-sa-lem đến đón vua, thì Đa-vít hỏi người rằng: Hỡi Mê-phi-bô-sết, sao ngươi không đến cùng ta? 26 Người thưa rằng: Ôi vua chúa tôi, thằng tôi tớ tôi có đánh lừa tôi. Thật tôi nghĩ rằng: Tôi sẽ thắng lừa, rồi cỡi nó đặng đi theo vua; vì tôi tớ của vua là què. 27 Người ta có cáo gian tôi ở nơi vua chúa tôi; nhưng vua chúa tôi khác nào một thiên sứ của Đức Chúa Trời. Xin hãy đãi tôi theo ý vua lấy làm tốt. 28 Vì các người của nhà cha tôi trước mặt vua chúa tôi chỉ đáng chết mà thôi. Dầu vậy, vua đã để tôi vào số người ăn nơi bàn vua. Thế thì, tôi nào còn có lẽ gì mà phàn nàn cùng vua? 29 Vua nói cùng người rằng: Sao còn nói về việc mình làm chi? Ta đã nói rằng: Ngươi và Xíp-ba hãy chia lấy đất. 30 Mê-phi-bô-sết thưa lại rằng: Xíp-ba lấy hết cũng được, bởi vì vua chúa tôi đã trở về nhà mình bình an vô sự.

Đa-vít thưởng cho Bát-xi-lai

31 Bát-xi-lai ở Ga-la-át cũng từ Rô-ghê-lim xuống, và qua sông Giô-đanh với vua đặng đưa vua đến bên kia sông. 32 Người đã già quá, được tám mươi tuổi, có cung cấp lương thực cho vua trọn lúc vua ở tại Ma-ha-na-im; vì người có nhiều của cải lắm.
33 Vua nói với Bát-xi-lai rằng: Hãy qua sông Giô-đanh với ta, ta sẽ bao bọc cho ngươi ở nhà ta tại Giê-ru-sa-lem. 34 Nhưng Bát-xi-lai thưa cùng vua rằng: Bây giờ tôi còn bao lâu ngày nữa, mà lại cùng vua đi lên Giê-ru-sa-lem? 35 Ngày nay tôi được tám mươi tuổi, há còn có thể phân biệt điều tốt và điều xấu ư? Kẻ tôi tớ vua cũng chẳng nếm được mùi của vật mình ăn và uống. Há lại còn có thể vui nghe người nam nữ ca xướng sao? Kẻ tôi tớ vua sẽ làm bận vua chúa tôi mà làm chi?
36 Kẻ tôi tớ vua sẽ cùng vua đi tới một chút ở bên kia sông Giô-đanh. Cớ sao vua muốn thưởng cho tôi cách dường ấy? 37 Xin cho phép tôi trở về, hầu cho tôi chết trong thành tôi, gần bên mộ của cha mẹ tôi. Nhưng nầy là Kim-ham, kẻ tôi tớ vua; nó sẽ đi qua sông Giô-đanh với vua chúa tôi, rồi vua phải đãi nó tùy ý vua lấy làm tốt. 38 Vua tiếp rằng: Kim-ham sẽ theo ta, ta sẽ làm cho nó mọi điều ngươi muốn; hễ ngươi xin ta điều gì, thì ta sẽ nhậm cho.
39 Vậy, cả dân sự đều qua sông Giô-đanh, chính mình vua cũng đi nữa. Đoạn vua hôn và chúc phước cho Bát-xi-lai; rồi Bát-xi-lai trở về xứ sở mình. 40 Từ đó, vua đi qua Ghinh-ganh, có Kim-ham, cả dân Giu-đa, và hơn phân nửa dân Y-sơ-ra-ên đều theo.

Người Y-sơ-ra-ên và người Giu-đa tranh nhau

41 Bấy giờ, hết thảy người Y-sơ-ra-ên đến cùng vua, mà hỏi rằng: Cớ sao anh em chúng tôi là người Giu-đa, có lén đem vua, đi đưa sang sông Giô-đanh luôn với người nhà và hết thảy kẻ theo vua? 42 Người Giu-đa đáp lại cùng người Y-sơ-ra-ên rằng: Ấy vì vua là đồng tộc cùng chúng ta. Vả lại, cớ sao anh em giận? Chúng ta có ăn nhờ gì của vua chăng? Chúng ta há có lãnh một của gì nơi vua sao? 43 Nhưng người Y-sơ-ra-ên đáp cùng người Giu-đa rằng: Chúng ta có mười phần nơi vua, lại Đa-vít thuộc về chúng ta hơn là các ngươi; vậy, cớ sao các ngươi không đếm xỉa đến chúng ta? Há chẳng phải chúng ta nói trước đem vua về sao? Những lời nói của người Giu-đa lại còn nặng hơn lời nói của người Y-sơ-ra-ên.

19

約押勸諫王

1有人告訴約押:「看哪,王為押沙龍悲哀哭泣。」 2那日眾軍兵聽說王為他兒子悲傷,他們得勝的日子變成悲哀了。 3那日軍兵暗暗地進城,如同戰場上逃跑、羞愧的士兵一般。 4王蒙着臉,大聲哭號說:「我兒押沙龍啊!押沙龍,我兒,我兒啊!」 5約押進了宮到王那裏,說:「你今日使你眾臣僕的臉面羞愧了!他們今日救了你的性命和你兒女妻妾的性命, 6你卻愛那些恨你的人,恨那些愛你的人。今日你擺明了不以將帥、臣僕為念。我今日看得出,若押沙龍活着,我們今日全都死了,你就高興了。 7現在你要起來,出去安慰你臣僕的心。我指着耶和華起誓:你若不出去,今夜必沒有一人跟你在一起了。這禍患比你從幼年到如今所遭受的更嚴重!」 8於是王起來,坐在城門口。有人告訴眾軍兵說:「看哪,王坐在城門口。」眾軍兵就都到王的面前。

大衛回耶路撒冷

 那時,以色列人已經逃跑,各回自己的帳棚去了。 9以色列眾支派的百姓都議論紛紛,說:「王曾救我們脫離仇敵的手,又救我們脫離非利士人的手,現在他為了押沙龍逃離這地了。 10我們所膏治理我們的押沙龍已經陣亡。現在你們為甚麼沉默,不請王回來呢?」
11大衛王派人到撒督亞比亞他二位祭司那裏,說:「你們當向猶大長老說:『以色列眾人已經有話到了王那裏,你們為甚麼最後才請王回宮呢? 12你們是我的弟兄,是我的骨肉,為甚麼最後才請王回來呢?』 13你們要對亞瑪撒說:『你不是我的骨肉嗎?我若不立你在我面前取代約押永久作元帥,願上帝重重懲罰我!』」 14這樣,他挽回了猶大眾人的心,如同一人。他們就派人到王那裏,說:「請王和王的眾臣僕回來。」
15王回來了,到約旦河猶大人來到吉甲,去迎接王,請王過約旦河 16來自巴戶琳便雅憫基拉的兒子示每急忙與猶大人一同下去迎接大衛王。 17跟從示每的有一千個便雅憫人,還有掃羅家的僕人洗巴和他十五個兒子、二十個隨從僕人,他們都趕緊過約旦河到王的面前。 18渡船就渡王的家眷過河,照王看為好的去做。

大衛寬恕示每

 王過約旦河的時候,基拉的兒子示每俯伏在王面前, 19對王說:「我主我王離開耶路撒冷的那日,僕人行了悖逆的事,現在求我主不要因此加罪於僕人,不要記得,也不要放在心上。 20僕人明知自己有罪,看哪,約瑟全家之中,今日我首先下來迎接我主我王。」 21洗魯雅的兒子亞比篩回答說:「示每既然咒罵耶和華的受膏者,不應當為這緣故處死他嗎?」 22大衛說:「洗魯雅的兒子,我與你們有何相干,你們今日要跟我作對嗎?今日在以色列中豈可把任何人處死呢?我豈不知今日我是以色列的王嗎?」 23於是王對示每說:「你必不死。」王就向他起誓。

大衛善待米非波設

24掃羅的孫子米非波設也下去迎接王。他自從王離開的那一日,直到王平安回耶路撒冷的日子,沒有修腳,沒有剃鬍鬚,也沒有洗衣服。 25他來迎接王的時候,王對他說:「米非波設,你為甚麼沒有與我同去呢?」 26他說:「我主我王啊,我的僕人欺騙了我。那日僕人想要備驢騎上,與王同去,因為僕人是瘸腿的。 27他卻在我主我王面前毀謗僕人。然而我主我王如同上帝的使者一樣,你看怎樣好,就怎樣做吧! 28因為我祖全家的人,在我主我王面前不過是該死的人,王卻使僕人列在王的席上吃飯的人當中,我現在還有甚麼權利能向王請求呢?」 29王對他說:「你何必再提你的事呢?我說,你與洗巴要平分土地。」 30米非波設對王說:「我主我王既然平安地回宮,甚至讓洗巴全都拿去也沒關係。」

大衛善待巴西萊

31基列巴西萊羅基琳下來,要護送王過約旦河,就跟王一同過約旦河 32巴西萊年紀老邁,已經八十歲了。王住在瑪哈念的時候,他拿食物來供給王,因他是個大富翁。 33王對巴西萊說:「你與我一同渡過去,我要在耶路撒冷我的身邊奉養你。」 34巴西萊對王說:「我還能活多少年日,可以與王一同上耶路撒冷呢? 35今日我已八十歲了,還能辨別美醜嗎?僕人還能嘗出飲食的滋味嗎?還能聽男女歌唱的聲音嗎?僕人何必拖累我主我王呢? 36僕人護送王過約旦河只是一件小事,王何必用這樣的賞賜來報答我呢? 37請讓我回去,死在我本城,葬在我父母的墓旁。看哪,這裏有金罕作王的僕人,讓他同我主我王過去,你看怎樣好,就怎樣對待他吧。」 38王說:「金罕可以與我一同過去,我必照你看為好的待他。你要我做的,我都會為你做。」 39於是眾百姓過了約旦河,王也過去了。王親吻巴西萊,為他祝福,巴西萊就回自己的地方去了。 40王渡過去,到了吉甲金罕也跟他過去。猶大眾百姓和以色列百姓的一半也都送王過去。

以色列人和猶大人為王起爭論

41看哪,以色列眾人來到王那裏,對王說:「我們的弟兄猶大人為甚麼暗暗地送王和王的家眷,以及所有跟隨王的人,過約旦河呢?」 42猶大眾人回答以色列人說:「因為王與我們是親屬,你們為何因這事發怒呢?我們靠王吃了甚麼呢?王真正給了我們甚麼賞賜呢?」 43以色列人回答猶大人說:「我們與王有十倍的關係,就是在大衛身上,我們也比你們更有權利。你們為何藐視我們呢?我們不是最先提議請王回來的嗎?」但猶大人的話比以色列人的話更強硬。