2

Chúa trừng phạt Giê-ru-sa-lem

  1Ôi, vì sao Chúa nổi giận
   Phủ mây đen trên con gái Si-ôn?
  Ngài đã ném từ trời cao xuống đất
   Vẻ huy hoàng của Y-sơ-ra-ên;
  Trong ngày thịnh nộ,
   Ngài không nhớ đến bệ chân của Ngài.
  2Chúa nuốt các nơi cư trú của Gia-cốp
   Không chút xót thương;
  Trong cơn giận,
   Ngài đạp đổ các đồn lũy của con gái Giu-đa;
  Triệt hạ và làm ô nhục,
   Cả vương quốc lẫn các thủ lĩnh.

  3Trong cơn giận phừng phừng,
   Ngài chặt hết sừng của Y-sơ-ra-ên.
  Ngài rút bàn tay phải lại,
   Khi quân thù tấn công.
  Như ngọn lửa hừng mà Ngài đã đốt lên giữa Gia-cốp,
   Thiêu hủy mọi thứ chung quanh.
  4Ngài giương cung như kẻ thù,
   Tay phải Ngài vung lên như địch thủ;
  Ngài đã giết hết những kẻ làm vui mắt chúng con.
   Ngài trút giận ra như đổ lửa
   Trên trại của thiếu nữ Si-ôn.

  5Chúa đã trở thành kẻ thù,
   Ngài nuốt Y-sơ-ra-ên;
  Ngài nuốt mọi đền đài dinh thự,
   Triệt hạ các đồn lũy,
  Làm cho con gái Giu-đa
   Thêm tang tóc đau thương.
  6Ngài hủy phá đền thờ của nó như phá hủy túp lều của một khu vườn;
   Ngài triệt hạ cả nơi hội họp của Ngài.
  Tại Si-ôn, Đức Giê-hô-va đã làm cho lãng quên
   Ngày lễ hội và ngày sa-bát;
  Trong cơn phẫn nộ,
   Ngài truất bỏ vua và thầy tế lễ.

  7Đức Giê-hô-va đã loại bỏ bàn thờ,
   Khinh thường nơi thánh;
  Ngài đã phó thành quách cung điện Si-ôn
   Vào tay quân thù;
  Chúng reo hò trong nhà Đức Giê-hô-va
   Như trong ngày lễ hội.
  8Đức Giê-hô-va đã định phá hủy
   Tường thành của con gái Si-ôn;
  Ngài đã giăng dây đo,
   Tiêu diệt không nương tay.
  Ngài làm cho tường và lũy sầu thảm,
   Cùng nhau hao mòn tàn tạ.
  9Các cổng thành lún sâu trong đất;
   Ngài đã phá tung và bẻ gãy các then cài.
  Vua và thủ lĩnh bị lưu đày biệt xứ;
   Luật pháp không còn,
  Ngay các nhà tiên tri cũng không nhận được
   Khải tượng từ Đức Giê-hô-va.

  10Các trưởng lão của thiếu nữ Si-ôn
   Lặng lẽ ngồi trên đất;
  Đầu rải tro bụi,
   Mình mặc áo gai.
  Các trinh nữ Giê-ru-sa-lem
   Cúi đầu sát đất.

  11Mắt tôi hao mòn vì tuôn tràn giọt lệ,
   Ruột gan rối bời;
  Lòng dạ tôi đổ ra trên đất
   Vì con gái dân tôi bị hủy diệt;
  Vì trẻ em và trẻ sơ sinh
   Ngất đi giữa các đường phố.
  12Chúng kêu đòi mẹ:
   “Thức ăn ở đâu? Rượu ở đâu?”
  Chúng ngất đi như người bị thương
   Trên các đường phố trong thành,
  Rồi chúng trút linh hồn
   Trong lòng mẹ.

  13Hỡi cô gái Giê-ru-sa-lem,
   Ta làm chứng gì cho ngươi? So sánh ngươi với ai?
  Hỡi trinh nữ Si-ôn,
   Ta lấy gì ví sánh với ngươi để an ủi ngươi?
  Sự thương tổn của ngươi như biển cả,
   Ai có thể chữa lành?
  14Các tiên tri ngươi đã cho ngươi thấy
   Những khải tượng giả dối và phù phiếm;
  Họ chẳng vạch trần tội lỗi ngươi
   Để đem ngươi trở về từ chốn lưu đày.
  Nhưng chỉ cho ngươi thấy
   Những lời tiên tri dối trá và lầm lạc.
  15Những người qua lại trên đường
   Vỗ tay, huýt sáo, lắc đầu,
   Nhạo báng thiếu nữ Giê-ru-sa-lem:
  “Có phải đây là thành phố mà người ta gọi là:
   ‘Vẻ đẹp toàn hảo,
   Niềm vui của cả địa cầu’ không?”

  16Mọi kẻ thù của ngươi
   Hả miệng chống lại ngươi;
  Chúng huýt sáo, nghiến răng, rồi gào lên:
   “Chúng ta đã tiêu diệt nó!
  Đây là ngày chúng ta mong đợi,
   Chúng ta đã đạt được rồi, đã tìm thấy rồi!”

  17Đức Giê-hô-va làm điều Ngài hoạch định,
   Thực hiện lời Ngài đã phán;
  Như lời Ngài truyền từ xa xưa,
   Ngài đã lật đổ chẳng chút xót thương;
  Ngài làm cho kẻ thù ngươi vui về ngươi,
   Giương cao sừng kẻ thù ngươi.

  18Lòng dân ngươi đã kêu cầu Chúa,
   Hỡi các tường thành của Si-ôn,
  Hãy để cho nước mắt ngươi
   Ngày đêm tuôn chảy như dòng sông!
  Đừng khi nào nghỉ ngơi,
   Cũng đừng để con ngươi của mắt ngươi đứng yên!
  19Ban đêm, hãy thức dậy kêu cầu
   Vào đầu mỗi canh khuya!
  Hãy trút đổ lòng ra như nước
   Trước mặt Chúa.
  Hãy giơ tay hướng về Chúa
   Vì sự sống của con cái ngươi,
  Chúng ngất đi vì đói,
   Ở khắp mọi đầu đường góc phố.

  20Lạy Đức Giê-hô-va xin đoái xem!
   Ngài đã đối xử với ai thế nầy?
  Làm sao người đàn bà đành ăn trái của ruột mình,
   Tức là con cái mình đang ẵm trong tay?
  Làm sao thầy tế lễ và nhà tiên tri
   Lại bị giết trong nơi thánh của Chúa?
  21Ngoài phố, trẻ thơ và người già
   Nằm la liệt;
  Thanh niên thiếu nữ của con
   Đều ngã gục bởi gươm đao.
  Ngài đã giết chúng trong ngày thịnh nộ,
   Tàn diệt chúng chẳng chút xót thương.
  22Ngài đã nhóm bao nỗi kinh hoàng của con từ mọi phía,
   Như trong ngày trẩy hội;
  Trong ngày Đức Giê-hô-va nổi giận,
   Chẳng một ai trốn thoát hoặc sống sót.
  Những kẻ con đã ẵm bồng và nuôi dạy,
   Đều đã bị kẻ thù của con tiêu diệt.

2

Chúa tiêu diệt Giê-ru-sa-lem

  1Hãy xem Chúa đã làm nhục Giê-ru-sa-lem
   trong cơn thịnh nộ Ngài.
  Ngài đã ném sự cao trọng của Ít-ra-en
   từ trời xuống đất;
  Ngài không nhớ lại đền thờ là bệ chân Ngài nữa,
   trong ngày CHÚA nổi thịnh nộ.
  2Chúa đã tiêu diệt các nhà cửa của Gia-cốp,
   không thương tiếc;
  trong cơn giận, Ngài giật sập những nơi vững chắc của Giu-đa.
  Ngài ném quốc gia và các quan cai trị nó xuống đất để làm nhục nó.
  3Trong cơn giận Ngài đã phá hủy nhà cửa của Ít-ra-en,
   không chút thương tiếc.
  Trong cơn thịnh nộ Ngài ném nước Giu-đa và các lãnh tụ nó xuống đất.
  4Ngài nhắm cung tên như kẻ thù,
   tay Ngài nghịch lại chúng ta.
  Giống như kẻ thù,
   Ngài giết tất cả những trai tráng khoẻ mạnh;
  Ngài trút cơn giận ra như lửa đổ trên các lều trại của Giê-ru-sa-lem.
  5Chúa giống như kẻ thù;
   Ngài nuốt sống Ít-ra-en.
  Ngài tiêu diệt các cung điện nó
   và tiêu diệt các đồn lũy nó.
  Ngài gây ra thêm tiếng kêu than trong đất Giu-đa.
  6Ngài chặt đền thờ ra như mảnh vườn;
   Ngài dẹp phá nơi hội họp.
  CHÚA đã làm cho Giê-ru-sa-lem
   quên những ngày lễ định sẵn và ngày Sa-bát.
  Trong cơn thịnh nộ,
   Ngài gạt bỏ vua và thầy tế lễ.
  7Chúa cũng đã gạt bỏ bàn thờ
   và bỏ phế đền thờ Ngài.
  Ngài đã giao vách của các cung điện trong Giê-ru-sa-lem cho kẻ thù.
  Tiếng huyên náo trong đền thờ CHÚA
   nghe như tiếng liên hoan ăn mừng lễ lộc.
  8CHÚA dự định phá sập vách thành bao quanh Giê-ru-sa-lem.
  Ngài đã đo vách
   và nhất quyết phá sập nó.
  Ngài khiến các vách và hàng rào phòng thủ buồn thảm;
   tất cả đều ngã sập.
  9Các cổng thành Giê-ru-sa-lem sập xuống đất;
   Ngài đã tiêu diệt và bẻ gãy các thanh gài cổng nó.
  Vua và các hoàng tử nó lưu vong giữa các dân.
   Lời giáo huấn của CHÚA đã ngưng,
  và các tiên tri cũng không còn thấy dị tượng từ CHÚA nữa.
  10Các bô lão trong Giê-ru-sa-lem ngồi im lặng dưới đất.
   Họ phủ bụi trên đầu,
  và mặc quần áo bằng vải sô
   để chứng tỏ lòng buồn thảm.
  Các thiếu nữ Giê-ru-sa-lem
   đi cúi gầm mặt xuống đất rầu rĩ.
  11Mắt tôi không còn rơi lụy nữa,
   tôi đã ngấy lắm rồi.
  Tôi cảm thấy lòng trống rỗng,
   vì dân tôi đã bị tiêu diệt.
  Các trẻ thơ và hài nhi ngất xỉu trong đường phố.
  12Chúng hỏi mẹ chúng,
   “Cơm gạo và rượu đâu hả mẹ?”
  Chúng ngất xỉu như những binh sĩ bị thương
   trong các đường phố,
  rồi chết trong tay mẹ mình.
  13Hỡi Giê-ru-sa-lem, ta sẽ nói gì về ngươi?
   Ta sẽ so sánh ngươi với cái gì?
  Ngươi giống ai?
   Hỡi Giê-ru-sa-lem, làm sao ta an ủi ngươi được?
  Sự điêu tàn ngươi thật sâu hơn biển cả.
   Không ai chữa lành ngươi nổi.
  14Các nhà tiên tri ngươi đã thấy dị tượng,
   nhưng là dị tượng giả, không có giá trị gì.
  Các dị tượng đó không phơi bày tội lỗi ngươi, để giúp ngươi khỏi bị bắt.
  Mà chỉ là những điều giả dối
   hướng dẫn ngươi đi lầm lạc.
  15Ai đi qua lại trên đường
   đều vỗ tay trêu chọc ngươi;
  Chúng chế giễu Giê-ru-sa-lem và lắc đầu.
  Chúng hỏi nhau,
  “Đây có phải là nơi mà người ta gọi là thành phố đẹp nhất,
   nơi phúc hạnh nhất trên đất không?”
  16Tất cả các kẻ thù ngươi mở miệng chống nghịch ngươi.
   Chúng chế giễu và nghiến răng giận dữ.
  Chúng bảo, “Chúng ta đã nuốt sống ngươi.
   Đây là ngày chúng ta mong đợi!
  Rốt cuộc chúng ta thấy nó đã đến.”
  17CHÚA đã làm điều Ngài dự định;
   Ngài đã giữ lời hứa Ngài đã phán từ xưa.
  Ngài đã hủy phá không thương tiếc,
   Ngài đã để kẻ thù cười nhạo ngươi.
  Ngài thêm sức mạnh cho kẻ thù.
  18Dân chúng kêu la cùng CHÚA.
   Hỡi vách thành Giê-ru-sa-lem,
  Hãy để nước mắt ngươi chảy đầm đìa như sông cả ngày lẫn đêm.
  Đừng ngưng chảy cũng đừng cho mắt ngươi nghỉ ngơi.
  19Hãy đứng dậy, kêu la giữa đêm,
   ngay cả lúc màn đêm buông xuống.
  Hãy đổ lòng ra như nước mà khẩn cầu cùng CHÚA.
  Hãy giơ tay lên van xin Ngài
   cứu mạng sống con cái ngươi.
  Chúng đang ngất xỉu nơi mỗi góc phố vì đói.
  20Giê-ru-sa-lem nói, “Xin CHÚA hãy đoái nhìn,
   xem thử Ngài đã làm điều nầy cho ai.
  Mẹ ăn thịt con cái mình,
   tức những đứa bé mà chính mình chăm sóc.
  Các thầy tế lễ và nhà tiên tri bị giết
   trong đền thờ CHÚA.
  21Người trẻ và già đều nằm la liệt ngoài đường.
  Các thanh niên thiếu nữ của tôi
   đã bị gươm giết.
  Ngài giết chúng nó trong ngày CHÚA nổi giận;
   Ngài giết sạch không nương tay.
  22Ngài mang sự kinh hoàng
   vây tôi khắp bốn bên,
   giống như mời chúng đến dự tiệc.
  Không ai thoát khỏi hay sống sót
   trong ngày CHÚA nổi thịnh nộ.
  Kẻ thù tôi đã giết
   những kẻ tôi chăm sóc và nuôi nấng.”