2

Chúa trừng phạt Giê-ru-sa-lem

  1Ôi, vì sao Chúa nổi giận
   Phủ mây đen trên con gái Si-ôn?
  Ngài đã ném từ trời cao xuống đất
   Vẻ huy hoàng của Y-sơ-ra-ên;
  Trong ngày thịnh nộ,
   Ngài không nhớ đến bệ chân của Ngài.
  2Chúa nuốt các nơi cư trú của Gia-cốp
   Không chút xót thương;
  Trong cơn giận,
   Ngài đạp đổ các đồn lũy của con gái Giu-đa;
  Triệt hạ và làm ô nhục,
   Cả vương quốc lẫn các thủ lĩnh.

  3Trong cơn giận phừng phừng,
   Ngài chặt hết sừng của Y-sơ-ra-ên.
  Ngài rút bàn tay phải lại,
   Khi quân thù tấn công.
  Như ngọn lửa hừng mà Ngài đã đốt lên giữa Gia-cốp,
   Thiêu hủy mọi thứ chung quanh.
  4Ngài giương cung như kẻ thù,
   Tay phải Ngài vung lên như địch thủ;
  Ngài đã giết hết những kẻ làm vui mắt chúng con.
   Ngài trút giận ra như đổ lửa
   Trên trại của thiếu nữ Si-ôn.

  5Chúa đã trở thành kẻ thù,
   Ngài nuốt Y-sơ-ra-ên;
  Ngài nuốt mọi đền đài dinh thự,
   Triệt hạ các đồn lũy,
  Làm cho con gái Giu-đa
   Thêm tang tóc đau thương.
  6Ngài hủy phá đền thờ của nó như phá hủy túp lều của một khu vườn;
   Ngài triệt hạ cả nơi hội họp của Ngài.
  Tại Si-ôn, Đức Giê-hô-va đã làm cho lãng quên
   Ngày lễ hội và ngày sa-bát;
  Trong cơn phẫn nộ,
   Ngài truất bỏ vua và thầy tế lễ.

  7Đức Giê-hô-va đã loại bỏ bàn thờ,
   Khinh thường nơi thánh;
  Ngài đã phó thành quách cung điện Si-ôn
   Vào tay quân thù;
  Chúng reo hò trong nhà Đức Giê-hô-va
   Như trong ngày lễ hội.
  8Đức Giê-hô-va đã định phá hủy
   Tường thành của con gái Si-ôn;
  Ngài đã giăng dây đo,
   Tiêu diệt không nương tay.
  Ngài làm cho tường và lũy sầu thảm,
   Cùng nhau hao mòn tàn tạ.
  9Các cổng thành lún sâu trong đất;
   Ngài đã phá tung và bẻ gãy các then cài.
  Vua và thủ lĩnh bị lưu đày biệt xứ;
   Luật pháp không còn,
  Ngay các nhà tiên tri cũng không nhận được
   Khải tượng từ Đức Giê-hô-va.

  10Các trưởng lão của thiếu nữ Si-ôn
   Lặng lẽ ngồi trên đất;
  Đầu rải tro bụi,
   Mình mặc áo gai.
  Các trinh nữ Giê-ru-sa-lem
   Cúi đầu sát đất.

  11Mắt tôi hao mòn vì tuôn tràn giọt lệ,
   Ruột gan rối bời;
  Lòng dạ tôi đổ ra trên đất
   Vì con gái dân tôi bị hủy diệt;
  Vì trẻ em và trẻ sơ sinh
   Ngất đi giữa các đường phố.
  12Chúng kêu đòi mẹ:
   “Thức ăn ở đâu? Rượu ở đâu?”
  Chúng ngất đi như người bị thương
   Trên các đường phố trong thành,
  Rồi chúng trút linh hồn
   Trong lòng mẹ.

  13Hỡi cô gái Giê-ru-sa-lem,
   Ta làm chứng gì cho ngươi? So sánh ngươi với ai?
  Hỡi trinh nữ Si-ôn,
   Ta lấy gì ví sánh với ngươi để an ủi ngươi?
  Sự thương tổn của ngươi như biển cả,
   Ai có thể chữa lành?
  14Các tiên tri ngươi đã cho ngươi thấy
   Những khải tượng giả dối và phù phiếm;
  Họ chẳng vạch trần tội lỗi ngươi
   Để đem ngươi trở về từ chốn lưu đày.
  Nhưng chỉ cho ngươi thấy
   Những lời tiên tri dối trá và lầm lạc.
  15Những người qua lại trên đường
   Vỗ tay, huýt sáo, lắc đầu,
   Nhạo báng thiếu nữ Giê-ru-sa-lem:
  “Có phải đây là thành phố mà người ta gọi là:
   ‘Vẻ đẹp toàn hảo,
   Niềm vui của cả địa cầu’ không?”

  16Mọi kẻ thù của ngươi
   Hả miệng chống lại ngươi;
  Chúng huýt sáo, nghiến răng, rồi gào lên:
   “Chúng ta đã tiêu diệt nó!
  Đây là ngày chúng ta mong đợi,
   Chúng ta đã đạt được rồi, đã tìm thấy rồi!”

  17Đức Giê-hô-va làm điều Ngài hoạch định,
   Thực hiện lời Ngài đã phán;
  Như lời Ngài truyền từ xa xưa,
   Ngài đã lật đổ chẳng chút xót thương;
  Ngài làm cho kẻ thù ngươi vui về ngươi,
   Giương cao sừng kẻ thù ngươi.

  18Lòng dân ngươi đã kêu cầu Chúa,
   Hỡi các tường thành của Si-ôn,
  Hãy để cho nước mắt ngươi
   Ngày đêm tuôn chảy như dòng sông!
  Đừng khi nào nghỉ ngơi,
   Cũng đừng để con ngươi của mắt ngươi đứng yên!
  19Ban đêm, hãy thức dậy kêu cầu
   Vào đầu mỗi canh khuya!
  Hãy trút đổ lòng ra như nước
   Trước mặt Chúa.
  Hãy giơ tay hướng về Chúa
   Vì sự sống của con cái ngươi,
  Chúng ngất đi vì đói,
   Ở khắp mọi đầu đường góc phố.

  20Lạy Đức Giê-hô-va xin đoái xem!
   Ngài đã đối xử với ai thế nầy?
  Làm sao người đàn bà đành ăn trái của ruột mình,
   Tức là con cái mình đang ẵm trong tay?
  Làm sao thầy tế lễ và nhà tiên tri
   Lại bị giết trong nơi thánh của Chúa?
  21Ngoài phố, trẻ thơ và người già
   Nằm la liệt;
  Thanh niên thiếu nữ của con
   Đều ngã gục bởi gươm đao.
  Ngài đã giết chúng trong ngày thịnh nộ,
   Tàn diệt chúng chẳng chút xót thương.
  22Ngài đã nhóm bao nỗi kinh hoàng của con từ mọi phía,
   Như trong ngày trẩy hội;
  Trong ngày Đức Giê-hô-va nổi giận,
   Chẳng một ai trốn thoát hoặc sống sót.
  Những kẻ con đã ẵm bồng và nuôi dạy,
   Đều đã bị kẻ thù của con tiêu diệt.

2

God’s Anger with Jerusalem

  1How the Lord has covered the daughter of Zion
   With a cloud in His anger!
   He cast down from heaven to the earth
   The beauty of Israel,
   And did not remember His footstool
   In the day of His anger.
  2The Lord has swallowed up and has not pitied
   All the dwelling places of Jacob.
   He has thrown down in His wrath
   The strongholds of the daughter of Judah;
   He has brought them down to the ground;
   He has profaned the kingdom and its princes.
  3He has cut off in fierce anger
   Every horn of Israel;
   He has drawn back His right hand
   From before the enemy.
   He has blazed against Jacob like a flaming fire
   Devouring all around.
  4Standing like an enemy, He has bent His bow;
   With His right hand, like an adversary,
   He has slain all who were pleasing to His eye;
   On the tent of the daughter of Zion,
   He has poured out His fury like fire.
  5The Lord was like an enemy.
   He has swallowed up Israel,
   He has swallowed up all her palaces;
   He has destroyed her strongholds,
   And has increased mourning and lamentation
   In the daughter of Judah.
  6He has done violence to His tabernacle,
   As if it were a garden;
   He has destroyed His place of assembly;
   The Lord has caused
   The appointed feasts and Sabbaths to be forgotten in Zion.
   In His burning indignation He has spurned the king and the priest.
  7The Lord has spurned His altar,
   He has abandoned His sanctuary;
   He has given up the walls of her palaces
   Into the hand of the enemy.
   They have made a noise in the house of the Lord
   As on the day of a set feast.
  8The Lord has purposed to destroy
   The wall of the daughter of Zion.
   He has stretched out a line;
   He has not withdrawn His hand from destroying;
   Therefore He has caused the rampart and wall to lament;
   They languished together.
  9Her gates have sunk into the ground;
   He has destroyed and broken her bars.
   Her king and her princes are among the nations;
   The Law is no more,
   And her prophets find no vision from the Lord.
  10The elders of the daughter of Zion
   Sit on the ground and keep silence;
   They throw dust on their heads
   And gird themselves with sackcloth.
   The virgins of Jerusalem
   Bow their heads to the ground.
  11My eyes fail with tears,
   My heart is troubled;
   My bile is poured on the ground
   Because of the destruction of the daughter of my people,
   Because the children and the infants
   Faint in the streets of the city.
  12They say to their mothers,
   “Where is grain and wine?”
   As they swoon like the wounded
   In the streets of the city,
   As their life is poured out
   In their mothers’ bosom.
  13How shall I console you?
   To what shall I liken you,
   O daughter of Jerusalem?
   What shall I compare with you, that I may comfort you,
   O virgin daughter of Zion?
   For your ruin is spread wide as the sea;
   Who can heal you?
  14Your prophets have seen for you
   False and deceptive visions;
   They have not uncovered your iniquity,
   To bring back your captives,
   But have envisioned for you false prophecies and delusions.
  15All who pass by clap their hands at you;
   They hiss and shake their heads
   At the daughter of Jerusalem:
   “Is this the city that is called
   ‘The perfection of beauty,
   The joy of the whole earth’?”
  16All your enemies have opened their mouth against you;
   They hiss and gnash their teeth.
   They say, “We have swallowed her up!
   Surely this is the day we have waited for;
   We have found it,we have seen it!
  17The Lord has done what He purposed;
   He has fulfilled His word
   Which He commanded in days of old.
   He has thrown down and has not pitied,
   And He has caused an enemy to rejoice over you;
   He has exalted the horn of your adversaries.
  18Their heart cried out to the Lord,
   “O wall of the daughter of Zion,
   Let tears run down like a river day and night;
   Give yourself no relief;
   Give your eyes no rest.
  19“Arise, cry out in the night,
   At the beginning of the watches;
   Pour out your heart like water before the face of the Lord.
   Lift your hands toward Him
   For the life of your young children,
   Who faint from hunger at the head of every street.”
  20“See, O Lord, and consider!
   To whom have You done this?
   Should the women eat their offspring,
   The children they have cuddled?
   Should the priest and prophet be slain
   In the sanctuary of the Lord?
  21“Young and old lie
   On the ground in the streets;
   My virgins and my young men
   Have fallen by the sword;
   You have slain them in the day of Your anger,
   You have slaughtered and not pitied.
  22“You have invited as to a feast day
   The terrors that surround me.
   In the day of the Lord’s anger
   There was no refugee or survivor.
   Those whom I have borne and brought up
   My enemies have destroyed.”