2

Chúa trừng phạt Giê-ru-sa-lem

  1Ôi, vì sao Chúa nổi giận
   Phủ mây đen trên con gái Si-ôn?
  Ngài đã ném từ trời cao xuống đất
   Vẻ huy hoàng của Y-sơ-ra-ên;
  Trong ngày thịnh nộ,
   Ngài không nhớ đến bệ chân của Ngài.
  2Chúa nuốt các nơi cư trú của Gia-cốp
   Không chút xót thương;
  Trong cơn giận,
   Ngài đạp đổ các đồn lũy của con gái Giu-đa;
  Triệt hạ và làm ô nhục,
   Cả vương quốc lẫn các thủ lĩnh.

  3Trong cơn giận phừng phừng,
   Ngài chặt hết sừng của Y-sơ-ra-ên.
  Ngài rút bàn tay phải lại,
   Khi quân thù tấn công.
  Như ngọn lửa hừng mà Ngài đã đốt lên giữa Gia-cốp,
   Thiêu hủy mọi thứ chung quanh.
  4Ngài giương cung như kẻ thù,
   Tay phải Ngài vung lên như địch thủ;
  Ngài đã giết hết những kẻ làm vui mắt chúng con.
   Ngài trút giận ra như đổ lửa
   Trên trại của thiếu nữ Si-ôn.

  5Chúa đã trở thành kẻ thù,
   Ngài nuốt Y-sơ-ra-ên;
  Ngài nuốt mọi đền đài dinh thự,
   Triệt hạ các đồn lũy,
  Làm cho con gái Giu-đa
   Thêm tang tóc đau thương.
  6Ngài hủy phá đền thờ của nó như phá hủy túp lều của một khu vườn;
   Ngài triệt hạ cả nơi hội họp của Ngài.
  Tại Si-ôn, Đức Giê-hô-va đã làm cho lãng quên
   Ngày lễ hội và ngày sa-bát;
  Trong cơn phẫn nộ,
   Ngài truất bỏ vua và thầy tế lễ.

  7Đức Giê-hô-va đã loại bỏ bàn thờ,
   Khinh thường nơi thánh;
  Ngài đã phó thành quách cung điện Si-ôn
   Vào tay quân thù;
  Chúng reo hò trong nhà Đức Giê-hô-va
   Như trong ngày lễ hội.
  8Đức Giê-hô-va đã định phá hủy
   Tường thành của con gái Si-ôn;
  Ngài đã giăng dây đo,
   Tiêu diệt không nương tay.
  Ngài làm cho tường và lũy sầu thảm,
   Cùng nhau hao mòn tàn tạ.
  9Các cổng thành lún sâu trong đất;
   Ngài đã phá tung và bẻ gãy các then cài.
  Vua và thủ lĩnh bị lưu đày biệt xứ;
   Luật pháp không còn,
  Ngay các nhà tiên tri cũng không nhận được
   Khải tượng từ Đức Giê-hô-va.

  10Các trưởng lão của thiếu nữ Si-ôn
   Lặng lẽ ngồi trên đất;
  Đầu rải tro bụi,
   Mình mặc áo gai.
  Các trinh nữ Giê-ru-sa-lem
   Cúi đầu sát đất.

  11Mắt tôi hao mòn vì tuôn tràn giọt lệ,
   Ruột gan rối bời;
  Lòng dạ tôi đổ ra trên đất
   Vì con gái dân tôi bị hủy diệt;
  Vì trẻ em và trẻ sơ sinh
   Ngất đi giữa các đường phố.
  12Chúng kêu đòi mẹ:
   “Thức ăn ở đâu? Rượu ở đâu?”
  Chúng ngất đi như người bị thương
   Trên các đường phố trong thành,
  Rồi chúng trút linh hồn
   Trong lòng mẹ.

  13Hỡi cô gái Giê-ru-sa-lem,
   Ta làm chứng gì cho ngươi? So sánh ngươi với ai?
  Hỡi trinh nữ Si-ôn,
   Ta lấy gì ví sánh với ngươi để an ủi ngươi?
  Sự thương tổn của ngươi như biển cả,
   Ai có thể chữa lành?
  14Các tiên tri ngươi đã cho ngươi thấy
   Những khải tượng giả dối và phù phiếm;
  Họ chẳng vạch trần tội lỗi ngươi
   Để đem ngươi trở về từ chốn lưu đày.
  Nhưng chỉ cho ngươi thấy
   Những lời tiên tri dối trá và lầm lạc.
  15Những người qua lại trên đường
   Vỗ tay, huýt sáo, lắc đầu,
   Nhạo báng thiếu nữ Giê-ru-sa-lem:
  “Có phải đây là thành phố mà người ta gọi là:
   ‘Vẻ đẹp toàn hảo,
   Niềm vui của cả địa cầu’ không?”

  16Mọi kẻ thù của ngươi
   Hả miệng chống lại ngươi;
  Chúng huýt sáo, nghiến răng, rồi gào lên:
   “Chúng ta đã tiêu diệt nó!
  Đây là ngày chúng ta mong đợi,
   Chúng ta đã đạt được rồi, đã tìm thấy rồi!”

  17Đức Giê-hô-va làm điều Ngài hoạch định,
   Thực hiện lời Ngài đã phán;
  Như lời Ngài truyền từ xa xưa,
   Ngài đã lật đổ chẳng chút xót thương;
  Ngài làm cho kẻ thù ngươi vui về ngươi,
   Giương cao sừng kẻ thù ngươi.

  18Lòng dân ngươi đã kêu cầu Chúa,
   Hỡi các tường thành của Si-ôn,
  Hãy để cho nước mắt ngươi
   Ngày đêm tuôn chảy như dòng sông!
  Đừng khi nào nghỉ ngơi,
   Cũng đừng để con ngươi của mắt ngươi đứng yên!
  19Ban đêm, hãy thức dậy kêu cầu
   Vào đầu mỗi canh khuya!
  Hãy trút đổ lòng ra như nước
   Trước mặt Chúa.
  Hãy giơ tay hướng về Chúa
   Vì sự sống của con cái ngươi,
  Chúng ngất đi vì đói,
   Ở khắp mọi đầu đường góc phố.

  20Lạy Đức Giê-hô-va xin đoái xem!
   Ngài đã đối xử với ai thế nầy?
  Làm sao người đàn bà đành ăn trái của ruột mình,
   Tức là con cái mình đang ẵm trong tay?
  Làm sao thầy tế lễ và nhà tiên tri
   Lại bị giết trong nơi thánh của Chúa?
  21Ngoài phố, trẻ thơ và người già
   Nằm la liệt;
  Thanh niên thiếu nữ của con
   Đều ngã gục bởi gươm đao.
  Ngài đã giết chúng trong ngày thịnh nộ,
   Tàn diệt chúng chẳng chút xót thương.
  22Ngài đã nhóm bao nỗi kinh hoàng của con từ mọi phía,
   Như trong ngày trẩy hội;
  Trong ngày Đức Giê-hô-va nổi giận,
   Chẳng một ai trốn thoát hoặc sống sót.
  Những kẻ con đã ẵm bồng và nuôi dạy,
   Đều đã bị kẻ thù của con tiêu diệt.

2

耶路撒冷的痛苦

  1唉!主竟發怒,使黑雲遮蔽錫安
  他將以色列的華美從天扔在地上,
  在他發怒的日子並不顧念自己的腳凳。

  2主吞滅雅各一切的住處,並不顧惜。
  他發怒傾覆猶大的堡壘,
  將它們夷為平地,
  凌辱這國與她的領袖。

  3他發烈怒,砍斷以色列一切的角,
  在仇敵面前收回右手。
  他將雅各燒燬,如火焰四圍吞滅。

  4他張弓好像仇敵,
  他站立舉起右手,
  如同敵人殺戮我們眼目所喜愛的。
  他在錫安的帳棚
  傾倒憤怒,如火一般。

  5主如仇敵吞滅以色列
  吞滅它一切的宮殿,
  毀壞境內的堡壘;
  在猶大加添悲傷和哭號。

  6他摧毀自己的帳幕如摧毀園子,
  毀壞自己的會幕。
  耶和華使節慶和安息日在錫安盡被遺忘,
  又在極其憤怒中厭棄君王與祭司。

  7耶和華撇棄自己的祭壇,
  憎惡自己的聖所,
  把宮殿的牆交給仇敵。
  他們在耶和華的殿中喧嚷,
  如在節慶之日一樣。

  8耶和華定意拆毀錫安的城牆;
  他拉了準繩,
  不將手收回,定要毀滅。
  他使城郭和城牆都悲哀,
  一同衰敗。

  9錫安的門陷入地裏,
  主毀壞,折斷她的門閂。
  她的君王和官長都置身列國中,沒有律法;
  她的先知也不再從耶和華領受異象。

  10錫安的長老坐在地上,默默無聲;
  他們揚起塵土落在頭上,腰束麻布;
  耶路撒冷的少女垂頭至地。

  11我的眼睛流淚,以致失明;
  我的心腸煩亂,肝膽落地,
  都因我的百姓遭毀滅,
  又因孩童和吃奶的在城內的廣場上昏厥。

  12他們如受傷的人在城內廣場上昏厥,
  在母親的懷裏將要喪命時,
  就對母親說:「餅和酒在哪裏呢?」

  13耶路撒冷啊,我可用甚麼向你證明呢?
  我可用甚麼與你相比呢?
  少女錫安哪,我拿甚麼和你比較,好安慰你呢?
  因你的裂傷大如海;
  誰能醫治你呢?

  14你的先知為你看見虛假和粉飾的異象,
  並未揭露你的罪孽,
  使你被擄的歸回;
  卻傳給你虛假與誤導人的默示。

  15凡過路的都向你拍掌。
  他們向耶路撒冷嗤笑,搖頭:
  「這就是人稱為全美的、
  稱為全地所喜悅的城嗎?」

  16你所有的仇敵
  張口來攻擊你;
  他們嗤笑,切齒,說:
  「我們把她吞滅了,
  這是我們所盼望的日子!
  我們終於等到了,親眼看見了!」

  17耶和華成就了他所定的,
  應驗了他古時所命定的。
  他傾覆,並不顧惜,
  他使仇敵向你誇耀,
  使你敵人的角高舉。

  18他們的心哀求主。
  錫安的城牆啊,
  願你日夜淚流如河,不讓自己休息,
  你眼中的瞳人也不歇息。

  19夜間每逢時辰開始,要起來呼喊,
  在主面前傾心吐意如水。
  你的孩童在街頭上挨餓昏厥,
  你要為他們的性命向主舉手。

  20耶和華啊,求你觀看,
  留意你向誰這樣行。
  婦人豈可吃自己所生、所撫育的嬰孩嗎?
  祭司和先知豈可在主的聖所中被殺嗎?

  21年輕人和老年人躺臥在街上,
  我的少女和壯丁都倒在刀下。
  你在發怒的日子殺了他們,
  你殺戮,並不顧惜。

  22你從四圍招聚使我驚嚇的人,
  像在節慶的日子一樣。
  耶和華發怒的日子,
  無人逃脫,無人生還。
  我所撫育養大的,
  仇敵都殺盡了。