12

Lời hỏi của Giê-rê-mi

1 Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi biện luận cùng Ngài, Ngài thật công bình; dầu vậy, tôi còn muốn biện luận cùng Ngài. Sao đường lối những kẻ ác được thạnh vượng? Sao những người gian trá được yên ổn? 2 Ngài đã vun trồng họ; họ đã đâm rễ, lớn lên và ra trái. Miệng họ ở gần Ngài, song lòng họ cách xa Ngài. 3 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài biết tôi, thấy tôi, thử xem lòng tôi đối với Ngài thể nào. Xin kéo những người ấy như con chiên bị dắt đến chỗ giết, biệt riêng họ ra cho ngày đánh giết!
4 Trong xứ bị sầu thảm, cỏ ngoài đồng khô héo cho đến chừng nào? Vì cớ dân cư hung ác, nên loài sinh súc và chim chóc đều bị diệt. Vì chúng nó nói rằng: Người sẽ chẳng thấy sự cuối cùng của chúng ta!

Lời đáp của Đức Giê-hô-va

5 Nếu ngươi chạy thi với kẻ chạy bộ, mà còn mỏi mệt, thì làm sao thi được với ngựa? Khi trong xứ yên lặng, ngươi được an ổn, nhưng khi sông Giô-đanh tràn, thì ngươi sẽ làm thế nào? 6 Chính anh em ngươi và nhà cha ngươi đương phản ngươi, chúng nó cũng kêu tiếng to sau ngươi nữa. Dầu chúng nó nói những lời lành, ngươi chớ nên tin!
7 Ta đã lìa nhà ta; đã bỏ sản nghiệp ta; đã phó dân lòng ta rất yêu mến cho kẻ thù nghịch nó. 8 Cơ nghiệp ta đối với ta như sư tử trong rừng, gầm thét nghịch cùng ta; cho nên ta lấy làm ghét.
9 Cơ nghiệp ta há như chim kên kên vằn vện kia, các chim ăn thịt há vây lấy nó sao? Hãy đi nhóm các loài thú đồng lại, cho chúng nó cắn nuốt đi! 10 Nhiều kẻ chăn chiên đã phá vườn nho ta, giày đạp sản nghiệp ta dưới chân, làm cho chỗ đất vui thích của ta thành ra rừng hoang. 11 Người ta đã làm cho đất ấy ra hoang vu; nó bị phá hại, than thở trước mặt ta. Cả xứ đều hoang vu, vì chẳng ai để vào lòng. 12 Những kẻ phá diệt đến trên các gò trọi nơi đồng vắng; vì gươm của Đức Giê-hô-va nuốt đất nầy từ đầu nầy đến đầu kia, chẳng có loài xác thịt nào được bình an. 13 Chúng nó đã gieo lúa mì và gặt những gai gốc, khó nhọc mà chẳng được ích gì. Các ngươi sẽ hổ thẹn về hoa trái mình, vì cơn giận phừng phừng của Đức Giê-hô-va!

Lời ngăm đe và lời hứa về dân ngoại

14 Đức Giê-hô-va phán như vầy: Mọi kẻ lân cận xấu của ta, là kẻ choán lấy sản nghiệp mà ta đã ban cho dân ta, là Y-sơ-ra-ên, làm kỉ vật; nầy, ta sẽ nhổ chúng nó khỏi đất mình, và nhổ nhà Giu-đa ra khỏi giữa chúng nó. 15 Nhưng, khi ta đã nhổ đi, ta cũng sẽ trở lại thương xót chúng nó; khiến chúng nó ai nấy đều được lại sản nghiệp mình, và ai nấy đều về đất mình. 16 Nếu chúng nó siêng năng học tập đường lối dân ta, nhân danh ta mà thề rằng: Thật như Đức Giê-hô-va hằng sống! Cũng như chúng nó đã dạy dân ta chỉ Ba-anh mà thề, bấy giờ chúng nó sẽ được gây dựng giữa dân ta. 17 Nhưng nếu chúng nó không nghe, ta sẽ nhổ dân tộc đó đi, nhổ đi và làm cho diệt mất, Đức Giê-hô-va phán vậy.

12

Jeremiah’s Complaint

  1You are always righteous, Lord,
   when I bring a case before you.
  Yet I would speak with you about your justice:
   Why does the way of the wicked prosper?
   Why do all the faithless live at ease?
  2You have planted them, and they have taken root;
   they grow and bear fruit.
  You are always on their lips
   but far from their hearts.
  3Yet you know me, Lord;
   you see me and test my thoughts about you.
  Drag them off like sheep to be butchered!
   Set them apart for the day of slaughter!
  4How long will the land lie parched
   and the grass in every field be withered?
  Because those who live in it are wicked,
   the animals and birds have perished.
  Moreover, the people are saying,
   “He will not see what happens to us.”

God’s Answer

  5“If you have raced with men on foot
   and they have worn you out,
   how can you compete with horses?
  If you stumble in safe country,
   how will you manage in the thickets by the Jordan?
  6Your relatives, members of your own family—
   even they have betrayed you;
   they have raised a loud cry against you.
  Do not trust them,
   though they speak well of you.

  7“I will forsake my house,
   abandon my inheritance;
  I will give the one I love
   into the hands of her enemies.
  8My inheritance has become to me
   like a lion in the forest.
  She roars at me;
   therefore I hate her.
  9Has not my inheritance become to me
   like a speckled bird of prey
   that other birds of prey surround and attack?
  Go and gather all the wild beasts;
   bring them to devour.
  10Many shepherds will ruin my vineyard
   and trample down my field;
  they will turn my pleasant field
   into a desolate wasteland.
  11It will be made a wasteland,
   parched and desolate before me;
  the whole land will be laid waste
   because there is no one who cares.
  12Over all the barren heights in the desert
   destroyers will swarm,
  for the sword of the Lord will devour
   from one end of the land to the other;
   no one will be safe.
  13They will sow wheat but reap thorns;
   they will wear themselves out but gain nothing.
  They will bear the shame of their harvest
   because of the Lord’s fierce anger.”
14This is what the Lord says: “As for all my wicked neighbors who seize the inheritance I gave my people Israel, I will uproot them from their lands and I will uproot the people of Judah from among them. 15But after I uproot them, I will again have compassion and will bring each of them back to their own inheritance and their own country. 16And if they learn well the ways of my people and swear by my name, saying, ‘As surely as the Lord lives’—even as they once taught my people to swear by Baal—then they will be established among my people. 17But if any nation does not listen, I will completely uproot and destroy it,” declares the Lord.