48

Lời tiên tri về người Mô-áp

1 Về Mô-áp. Đức Giê-hô-va vạn quân, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Khốn cho Nê-bô, vì đã trở nên hoang vu! Ki-ri-a-ta-im mang xấu hổ, và bị bắt lấy; Mít-gáp bị xô đổ và nhuốc nhơ. 2 Sự ngợi khen của Mô-áp chẳng còn có nữa; tại Hết-bôn, người ta mưu hại nó mà rằng: Hãy đến, hủy diệt dân nầy, cho nó không được kể vào số các nước nữa! Hỡi Mát-mên, ngươi cũng sẽ trở nên im lặng; gươm sẽ đuổi theo ngươi. 3 Có tiếng kêu la khởi từ Hô-rô-na-im rằng: Sự hoang vu và hủy hoại lớn thay! 4 Mô-áp tan nát rồi. Những con trẻ nó kêu la vang tiếng! 5 Chúng nó sẽ lên dốc Lu-hít, khóc lóc chẳng thôi; xuống dốc Hô-rô-na-im, nghe tiếng hủy hoại thảm sầu. 6 Hãy trốn đi, cứu lấy sự sống mình, như cây thạch thảo nơi đồng vắng!
7 Vì ngươi đã trông cậy sự mình làm ra và của báu mình, ngươi cũng sẽ bị bắt lấy. Kê-mốt cùng các thầy tế lễ và các quan trưởng mình sẽ đi làm phu tù. 8 Kẻ hủy diệt sẽ vào trong mọi thành, chẳng có thành nào thoát khỏi; nơi trũng sẽ bị hủy hoại, đồng bằng bị phá tan, như Đức Giê-hô-va đã phán. 9 Hãy cho Mô-áp những cánh, đặng nó bay đi trốn; các thành nó sẽ nên hoang vu, chẳng còn ai ở. 10 Đáng rủa thay là kẻ làm việc Đức Giê-hô-va cách dối dá! Đáng rủa thay là kẻ từ chối máu nơi gươm mình!
11 Mô-áp từ lúc còn trẻ vốn yên lặng, như rượu đứng cặn, chưa từ bình nầy rót qua bình khác: Nó cũng chẳng đi làm phu tù; nên giữ được vị nguyên của mình, mùi thơm còn chưa đổi. 12 Vậy nên, Đức Giê-hô-va phán: Nầy, ngày đến, bấy giờ ta sẽ sai đến cùng nó những kẻ đổ ra, chúng nó sẽ đổ nó ra, làm trống bình nó đi, và đập các bình ra từng mảnh. 13 Mô-áp sẽ bị xấu hổ bởi Kê-mốt, cũng như nhà Y-sơ-ra-ên đã bị xấu hổ bởi Bê-tên mình trông cậy.
14 Làm sao các ngươi nói được rằng: Chúng ta là anh hùng, là người mạnh mẽ nơi chiến trận? 15 Mô-áp bị phá hoại, kẻ thù nghịch đi lên tiến vào các thành nó; kẻ giỏi nhứt trong bọn trai trẻ nó bị giết, Đức Vua, danh Ngài là Đức Giê-hô-va vạn quân, phán vậy. 16 Sự tai hại của Mô-áp gần đến; họa nó tới rất mau. 17 Hỡi các ngươi là kẻ ở chung quanh nó, hãy than khóc nó! Hết thảy các ngươi là kẻ biết danh nó, khá nói rằng: Cái gậy cứng mạnh, cái gậy đẹp đẽ nầy đã gãy đi là dường nào!
18 Hỡi con gái ở trong Đi-bôn! Hãy xuống khỏi ngôi vinh hiển mình, ngồi cách khô khát. Vì kẻ hủy diệt Mô-áp lên nghịch cùng ngươi, phá đồn lũy ngươi. 19 Hỡi dân cư A-rô-e! Hãy đứng bên đường và ngó. Hãy hỏi đàn ông đi trốn và đàn bà thoát nạn, rằng: Việc đã xảy ra làm sao?
20 Mô-áp bị xấu hổ, sức mạnh nó đã tan nát. Hãy than thở, cất tiếng kêu lên! Hãy rao trên bờ Ạt-nôn rằng Mô-áp bị phá hại. 21 Sự đoán phạt đã đổ xuống trên xứ đồng bằng, trên Hô-lôn, Gia-sa, Mê-phát, 22 Đi-bôn, Nê-bô, Bết-Đíp-la-tha-im, 23 Ki-ri-a-ta-im, Bết-Ga-mun, Bết-Mê-ôn, 24 Kê-ri-giốt, Bốt-ra, và trên hết thảy các thành xứ Mô-áp, nơi gần và xa.
25 Đức Giê-hô-va phán: Sừng của Mô-áp đã chặt rồi, cánh tay nó đã gãy. 26 Hãy làm cho nó say sưa, vì nó đã lên mình nghịch cùng Đức Giê-hô-va. Mô-áp sẽ đẵm mình trong sự mửa thổ, cũng làm cớ cho người ta chê cười.
27 Ngươi há chẳng từng chê cười Y-sơ-ra-ên sao? Vậy thì nó có bị bắt được trong vòng kẻ trộm chăng, mà hễ khi ngươi nói đến nó thì lắc đầu? 28 Hỡi dân cư Mô-áp, hãy lìa bỏ các thành, đi ở trong vầng đá; khá như chim bồ câu làm ổ trên miệng vực sâu.
29 Mô-áp kiêu ngạo vô chừng, sự xấc xược, sự cậy mình, sự khoe khoang của lòng kiêu căng nó, chúng ta đều nghe cả. 30 Đức Giê-hô-va phán: Ta biết sự giận của nó là hư không, sự khoe khoang của nó là vô ích. 31 Vậy nên ta khóc thương Mô-áp vì cả dân sự Mô-áp mà kêu la. Người ta than khóc cho dân Kiệt-Hê-re. 32 Hỡi cây nho Síp-ma, nhánh nhóc ngươi vượt qua biển, kịp tới biển Gia-ê-xe; kẻ hủy diệt đã đến cướp lấy trái mùa hạ và mùa nho ngươi, nên ta vì ngươi khóc lóc hơn là vì Gia-ê-xe khóc lóc. 33 Sự vui mừng hớn hở đã mất đi trong ruộng màu mỡ và đất Mô-áp; ta đã làm cho rượu cạn khô trong các bàn ép. Người ta chẳng reo vui mà đạp trái nho nữa: Sự reo vui của nó chẳng phải là reo vui. 34 Tiếng than khóc từ Hết-bôn nghe thấu Ê-lê-a-lê cho đến Gia-hát, từ Xoa cho đến Hô-rô-na-im và đến Ê-lát-Sê-li-sia. Vì các dòng nước ở Nim-rim cũng đều nên hoang vu. 35 Đức Giê-hô-va phán: Ta sẽ cất khỏi Mô-áp kẻ dâng tế lễ trên nơi cao, và kẻ đốt hương cho các thần mình.
36 Bởi vậy, lòng ta vì Mô-áp trổi tiếng như ống sáo; lòng ta trổi tiếng vì dân Kiệt-Hê-re như ống sáo; cho nên sự dư dật nó đã thâu góp thì mất hết rồi. 37 Đầu đều trọc hết, râu đều cắt hết; mọi tay đều bị dấu cắt, mọi lưng đều mang bao gai. 38 Trên các nóc nhà Mô-áp và trong các đường phố nó, rặt là những sự than khóc, vì ta đã đập bể Mô-áp như bình chẳng ai ưa thích, Đức Giê-hô-va phán vậy.
39 Kìa, nó đã đổ nát dường nào! Chúng nó than thở dường nào! Mô-áp xây lưng lại cách hổ thẹn dường nào! Mô-áp sẽ trở nên cớ nhạo cười và sợ hãi cho hết thảy người chung quanh. 40 Đức Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, quân nghịch liệng như chim ưng, sè cánh nghịch cùng Mô-áp. 41 Kê-ri-giốt bị lấy, các đồn lũy bị choán rồi; ngày đó, lòng những người mạnh mẽ của Mô-áp trở nên như lòng đàn bà đau đẻ. 42 Mô-áp sẽ bị diệt, không thành một dân nữa, vì nó đã lên mình nghịch cùng Đức Giê-hô-va. 43 Đức Giê-hô-va phán: Hỡi dân Mô-áp! Sự kinh hãi, hầm hố, bẫy dò đương lâm trên ngươi. 44 Kẻ nào trốn khỏi sự kinh hãi sẽ sa trong hầm hố, kẻ nào lên khỏi hầm hố sẽ mắc phải bẫy dò. Vì ta sẽ khiến năm thăm phạt đến trên Mô-áp, Đức Giê-hô-va phán vậy.
45 Kẻ trốn tránh kiệt sức rồi thì núp dưới bóng Hết-bôn; vì có lửa phát ra từ Hết-bôn, ngọn lửa từ giữa Si-hôn, thiêu nuốt góc Mô-áp, và sọ của con kẻ hỗn hào. 46 Hỡi Mô-áp, khốn nạn cho ngươi! Dân Kê-mốt mất rồi! Các con trai và con gái ngươi đã bị bắt đi làm phu tù. 47 Nhưng, đến những ngày sau rốt, ta sẽ đem các phu tù Mô-áp trở về, Đức Giê-hô-va phán vậy. Lời xét đoán về Mô-áp đến đó mà thôi.

48

A Message About Moab

1Concerning Moab:
 This is what the Lord Almighty, the God of Israel, says:
  “Woe to Nebo, for it will be ruined.
   Kiriathaim will be disgraced and captured;
   the stronghold will be disgraced and shattered.
  2Moab will be praised no more;
   in Heshbon people will plot her downfall:
   ‘Come, let us put an end to that nation.’
  You, the people of Madmen, will also be silenced;
   the sword will pursue you.
  3Cries of anguish arise from Horonaim,
   cries of great havoc and destruction.
  4Moab will be broken;
   her little ones will cry out.
  5They go up the hill to Luhith,
   weeping bitterly as they go;
  on the road down to Horonaim
   anguished cries over the destruction are heard.
  6Flee! Run for your lives;
   become like a bush in the desert.
  7Since you trust in your deeds and riches,
   you too will be taken captive,
  and Chemosh will go into exile,
   together with his priests and officials.
  8The destroyer will come against every town,
   and not a town will escape.
  The valley will be ruined
   and the plateau destroyed,
   because the Lord has spoken.
  9Put salt on Moab,
   for she will be laid waste ;
  her towns will become desolate,
   with no one to live in them.

  10“A curse on anyone who is lax in doing the Lord’s work!
   A curse on anyone who keeps their sword from bloodshed!

  11“Moab has been at rest from youth,
   like wine left on its dregs,
  not poured from one jar to another—
   she has not gone into exile.
  So she tastes as she did,
   and her aroma is unchanged.
  12But days are coming,”
   declares the Lord,
  “when I will send men who pour from pitchers,
   and they will pour her out;
  they will empty her pitchers
   and smash her jars.
  13Then Moab will be ashamed of Chemosh,
   as Israel was ashamed
   when they trusted in Bethel.

  14“How can you say, ‘We are warriors,
   men valiant in battle’?
  15Moab will be destroyed and her towns invaded;
   her finest young men will go down in the slaughter,”
   declares the King, whose name is the Lord Almighty.
  16“The fall of Moab is at hand;
   her calamity will come quickly.
  17Mourn for her, all who live around her,
   all who know her fame;
  say, ‘How broken is the mighty scepter,
   how broken the glorious staff!’

  18“Come down from your glory
   and sit on the parched ground,
   you inhabitants of Daughter Dibon,
  for the one who destroys Moab
   will come up against you
   and ruin your fortified cities.
  19Stand by the road and watch,
   you who live in Aroer.
  Ask the man fleeing and the woman escaping,
   ask them, ‘What has happened?’
  20Moab is disgraced, for she is shattered.
   Wail and cry out!
  Announce by the Arnon
   that Moab is destroyed.
  21Judgment has come to the plateau—
   to Holon, Jahzah and Mephaath,
   22to Dibon, Nebo and Beth Diblathaim,
   23to Kiriathaim, Beth Gamul and Beth Meon,
   24to Kerioth and Bozrah—
   to all the towns of Moab, far and near.
  25Moab’s horn is cut off;
   her arm is broken,”


  26“Make her drunk,
   for she has defied the Lord.
  Let Moab wallow in her vomit;
   let her be an object of ridicule.
  27Was not Israel the object of your ridicule?
   Was she caught among thieves,
  that you shake your head in scorn
   whenever you speak of her?
  28Abandon your towns and dwell among the rocks,
   you who live in Moab.
  Be like a dove that makes its nest
   at the mouth of a cave.

  29“We have heard of Moab’s pride—
   how great is her arrogance!—
  of her insolence, her pride, her conceit
   and the haughtiness of her heart.
  30I know her insolence but it is futile,”

   “and her boasts accomplish nothing.
  31Therefore I wail over Moab,
   for all Moab I cry out,
   I moan for the people of Kir Hareseth.
  32I weep for you, as Jazer weeps,
   you vines of Sibmah.
  Your branches spread as far as the sea ;
   they reached as far as Jazer.
  The destroyer has fallen
   on your ripened fruit and grapes.
  33Joy and gladness are gone
   from the orchards and fields of Moab.
  I have stopped the flow of wine from the presses;
   no one treads them with shouts of joy.
  Although there are shouts,
   they are not shouts of joy.

  34“The sound of their cry rises
   from Heshbon to Elealeh and Jahaz,
  from Zoar as far as Horonaim and Eglath Shelishiyah,
   for even the waters of Nimrim are dried up.
  35In Moab I will put an end
   to those who make offerings on the high places
   and burn incense to their gods,”

  36“So my heart laments for Moab like the music of a pipe;
   it laments like a pipe for the people of Kir Hareseth.
   The wealth they acquired is gone.
  37Every head is shaved
   and every beard cut off;
  every hand is slashed
   and every waist is covered with sackcloth.
  38On all the roofs in Moab
   and in the public squares
  there is nothing but mourning,
   for I have broken Moab
   like a jar that no one wants,”

  39“How shattered she is! How they wail!
   How Moab turns her back in shame!
  Moab has become an object of ridicule,
   an object of horror to all those around her.”
40This is what the Lord says:
  “Look! An eagle is swooping down,
   spreading its wings over Moab.
  41Kerioth will be captured
   and the strongholds taken.
  In that day the hearts of Moab’s warriors
   will be like the heart of a woman in labor.
  42Moab will be destroyed as a nation
   because she defied the Lord.
  43Terror and pit and snare await you,
   you people of Moab,”

  44“Whoever flees from the terror
   will fall into a pit,
  whoever climbs out of the pit
   will be caught in a snare;
  for I will bring on Moab
   the year of her punishment,”


  45“In the shadow of Heshbon
   the fugitives stand helpless,
  for a fire has gone out from Heshbon,
   a blaze from the midst of Sihon;
  it burns the foreheads of Moab,
   the skulls of the noisy boasters.
  46Woe to you, Moab!
   The people of Chemosh are destroyed;
  your sons are taken into exile
   and your daughters into captivity.

  47“Yet I will restore the fortunes of Moab
   in days to come,”

 Here ends the judgment on Moab.