1 Đức Chúa Jêsus phán cùng môn đồ một thí dụ, để tỏ ra rằng phải cầu nguyện luôn, chớ hề mỏi mệt: 2 Trong thành kia, có một quan án không kính sợ Đức Chúa Trời, không vị nể ai hết. 3 Trong thành đó cũng có một người đàn bà góa, đến thưa quan rằng: Xin xét lẽ công bình cho tôi về kẻ nghịch cùng tôi. 4 Quan ấy từ chối đã lâu. Nhưng kế đó, người tự nghĩ rằng: Dầu ta không kính sợ Đức Chúa Trời, không vị nể ai hết, 5 song vì đàn bà góa nầy khuấy rầy ta, ta sẽ xét lẽ công bình cho nó, để nó không tới luôn làm nhức đầu ta. 6 Đoạn, Chúa phán thêm rằng: Các ngươi có nghe lời quan án không công bình đó đã nói chăng? 7 Vậy, có lẽ nào Đức Chúa Trời chẳng xét lẽ công bình cho những người đã được chọn, là kẻ đêm ngày kêu xin Ngài, mà lại chậm chạp đến cứu họ sao! 8 Ta nói cùng các ngươi, Ngài sẽ vội vàng xét lẽ công bình cho họ. Song khi Con người đến, há sẽ thấy đức tin trên mặt đất chăng?
Ví dụ về người Pha-ri-si và người thâu thuế
9 Ngài lại phán thí dụ nầy về kẻ cậy mình là người công bình và khinh dể kẻ khác: 10 Có hai người lên đền thờ cầu nguyện: một người Pha-ri-si và một người thâu thuế. 11 Người Pha-ri-si đứng cầu nguyện thầm như vầy: Lạy Đức Chúa Trời, tôi tạ ơn Ngài, vì tôi không phải như người khác, tham lam, bất nghĩa, gian dâm, cũng không phải như người thâu thuế nầy. 12 Tôi kiêng ăn một tuần lễ hai lần, và nộp một phần mười về mọi món lợi của tôi. 13 Người thâu thuế đứng xa xa, không dám ngước mắt lên trời, đấm ngực mà rằng: Lạy Đức Chúa Trời, xin thương xót lấy tôi, vì tôi là kẻ có tội! 14 Ta nói cùng các ngươi, người nầy trở về nhà mình, được xưng công bình hơn người kia; vì ai tự nhắc mình lên sẽ phải hạ xuống, ai tự hạ mình xuống sẽ được nhắc lên.⚓
Những con trẻ
(Mat 19:13-15; Mac 10:13-16)
15 Người ta cũng đem con trẻ đến cùng Đức Chúa Jêsus, cho được Ngài rờ đến chúng nó. Môn đồ thấy vậy, trách những người đem đến. 16 Nhưng Đức Chúa Jêsus gọi họ mà phán rằng: Hãy để con trẻ đến cùng ta, đừng ngăn cấm; vì nước Đức Chúa Trời thuộc về những người giống như con trẻ ấy. 17 Quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai không nhận lãnh nước Đức Chúa Trời như một đứa trẻ, thì sẽ không được vào đó.
Người trai trẻ giàu có
(Mat 19:16-30; Mac 10:17-31)
18 Bấy giờ có một quan hỏi Đức Chúa Jêsus rằng: Thưa thầy nhân lành, tôi phải làm gì cho được hưởng sự sống đời đời? 19 Đức Chúa Jêsus phán rằng: Sao ngươi gọi ta là nhân lành? Chỉ có một Đấng nhân lành, là Đức Chúa Trời. 20 Ngươi đã biết các điều răn nầy: Ngươi chớ phạm tội tà dâm; chớ giết người; chớ trộm cướp; chớ nói chứng dối; hãy hiếu kính cha mẹ.⚓21 Người ấy thưa rằng: Tôi đã giữ các điều ấy từ thuở nhỏ. 22 Đức Chúa Jêsus nghe vậy, bèn phán rằng: Còn thiếu cho ngươi một điều; hãy bán hết gia tài mình, phân phát cho kẻ nghèo, thì ngươi sẽ có của cải ở trên trời; bấy giờ hãy đến mà theo ta. 23 Nhưng người ấy nghe mấy lời thì trở nên buồn rầu, vì giàu có lắm. 24 Đức Chúa Jêsus thấy người buồn rầu, bèn phán rằng: Kẻ giàu vào nước Đức Chúa Trời là khó biết dường nào! 25 Lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào nước Đức Chúa Trời! 26 Những người nghe điều đó, nói rằng: Vậy thì ai được cứu? 27 Ngài đáp rằng: Sự chi người ta không làm được, thì Đức Chúa Trời làm được. 28 Phi-e-rơ bèn thưa rằng: Nầy, chúng tôi đã bỏ sự mình có mà theo thầy. 29 Đức Chúa Jêsus phán rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, người nào vì cớ nước Đức Chúa Trời mà bỏ nhà cửa, cha mẹ, anh em, vợ con, 30 thì trong đời nầy được lãnh nhiều hơn, và đời sau được sự sống đời đời.
Đức Chúa Jêsus phán trước về sự thương khó của Ngài
(Mat 20:17-19; Mac 10:32-34)
31 Kế đó, Đức Chúa Jêsus đem mười hai sứ đồ riêng ra mà phán rằng: Nầy, chúng ta lên thành Giê-ru-sa-lem, mọi điều mà các đấng tiên tri đã chép về Con người sẽ ứng nghiệm. 32 Vì Ngài sẽ bị nộp cho dân ngoại; họ sẽ nhạo báng Ngài, mắng nhiếc Ngài, nhổ trên Ngài, 33 sau khi đánh đòn rồi, thì giết Ngài đi; đến ngày thứ ba, Ngài sẽ sống lại. 34 Song các môn đồ không hiểu chi hết; vì nghĩa những lời đó kín giấu cho môn đồ, nên không rõ ý Đức Chúa Jêsus nói là gì.
Người mù ở thành Giê-ri-cô
(Mat 20:29-34; Mac 10:46-52)
35 Đức Chúa Jêsus đến gần thành Giê-ri-cô, có một người đui ngồi xin ở bên đường, 36 nghe đoàn dân đi qua, bèn hỏi việc gì đó. 37 Người ta trả lời rằng: Ấy là Jêsus, người Na-xa-rét đi qua. 38 Người đui bèn kêu lên rằng: Lạy Jêsus, con vua Đa-vít, xin thương xót tôi cùng! 39 Những kẻ đi trước rầy người cho nín đi; song người càng kêu lớn hơn nữa rằng: Lạy con vua Đa-vít, xin thương xót tôi cùng! 40 Đức Chúa Jêsus dừng lại, truyền đem người đến. Khi người đui lại gần, thì Ngài hỏi rằng: 41 Ngươi muốn ta làm gì cho? Thưa rằng: Lạy Chúa, xin cho tôi được sáng mắt lại. 42 Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy sáng mắt lại; đức tin của ngươi đã chữa lành ngươi. 43 Tức thì, người sáng mắt, đi theo Đức Chúa Jêsus, ngợi khen Đức Chúa Trời. Hết thảy dân chúng thấy vậy, đều ngợi khen Đức Chúa Trời.
18
Ngụ ngôn “Thẩm phán bất công”
1Chúa Giê-xu kể ngụ ngôn này, dạy các môn đệ phải bền lòng cầu nguyện,không được chán nản: 2“Tại thành phố kia có một thẩm phán không kính sợ Thượng Đế, cũng chẳng vị nể ai.3-5Một quả phụ bị cường hào bị ức hiếp đến xin thẩm phán xét xử và trừng phạt tên cường hào, nhưng ông chẳng quan tâm. Tuy thế, chị cứ đến nài nỉ mãi, nên ông tự nhủ:'Trời hay người, ta cũng chẳng sợ, nhưng chị này làm phiền ta quá, ta phải xét xử công bằng để chị khỏi đến quấy rầy, không thể nào chịu nổi!.’” 6,7Chúa dạy tiếp:“Thẩm phán bất công còn như thế, lẽ nào Thượng Đế lại không xem xét bênh vực những đứa con yêu ngày đêm kêu xin Ngài sao? 8Chắc chắn Ngài sẽ vội vàng cứu giúp họ. Nhưng khi ta⚓ trở lại, sẽ còn bao nhiêu người có đức tin trên mặt đất?”
Ngụ ngôn “Thầy biệt lập và người thu thuế”
9Chúa Giê-xu kể ngụ ngôn này dạy những ai lên mặt đạo đức, khinh người: 10“Có hai người vào Đền thờ cầu nguyện: một thầy Biệt-lập và một người thu thuế. 11Thầy Biệt-lập kiêu hãnh kể lể: ‘Cảm tạ Thượng Đế, tôi không có tội như người ta. Khác hẳn tên thu thuế kia, tôi không gian lận, bất công, ngoại tình; 12mỗi tuần tôi nhịn ăn hai ngày và dâng lên Thượng Đế một phần mười các thứ tài sản.’ 13“Còn người thu thuế đứng xa xa, không dám ngẩng mặt lên, chỉ đấm ngực than thở: ‘Lạy Thượng Đế, xin thương xót con là đứa tội lỗi!’ 14“Khi ra về, người thu thuế được tha tội,⚓ chứ không phải thầy Biệt-lập. Vì ai tự đề cao sẽ bị hạ xuống, còn ai hạ mình sẽ được đề cao.”
Trẻ con
15Một hôm, người ta đem trẻ con đến gần Chúa để Ngài đặt tay ban phúc cho các em, nhưng các môn đệ trách mắng không cho quấy rầy Ngài.16Chúa Giê-xu gọi các em đến, bảo các môn đệ: “Cứ để trẻ con lại gần ta, đừng ngăn cản, vì Nước Trời thuộc về những người giống các em này. 17Ta cho các con biết: Ai không tiếp nhận Thượng Đếc như trẻ con, sẽ không được vào Nước Trời.”
Người giàu và Nước Trời
18Một nhà lãnh đạo Do-thái hỏi Chúa Giê-xu: “Thưa Thầy Thánh thiện, tôi phải làm gì để được sống vĩnh cửu?” 19Chúa Giê-xu đáp: “Tại sao ông gọi tôi là thánh thiện? Chỉ có một Đấng Thánh thiện là Thượng Đế. 20Hẳn ông biết các điều răn: Đừng ngoại tình, đừng giết người, đừng trộm cắp, đừng làm chứng dối, phải hiếu kính cha mẹ?” 21ông tự hào: “Từ thuở nhỏ đến giờ, tôi luôn luôn vâng giữ các điều răn đó!” 22Chúa Giê-xu nghiêm nghị: “Ông còn thiếu một điều: Bán hết tài sản lấy tiền phân phát cho người nghèo để chứa của cải trên trời, rồi theo làm môn đệ tôi.” 23Nghe Chúa dạy, ông rất buồn rầu vì tài sản quá nhiều. 24Chúa nhìn ông, bảo các môn đệ: “Người giàu vào Nước Trời thật khó! 25Lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước của Thượng Đế!” 26Mọi người nghe đều ngạc nhiên: “Vậy thì ai được cứu?” 27Chúa đáp: “Thượng Đế có thể làm những việc người ta không làm được.” 28Phê-rơ thưa: “Chúng con đã bỏ nhà cửa để theo Thầy!” 29Chúa dạy: “Ta quả quyết với các con, ai bỏ nhà cửa, anh em, cha mẹ, vợ con vì Nước Trời, 30sẽ nhận lại gấp trăm lần⚓ trong đời này, và đời sau được sống vĩnh cửu.” 31Chúa Giê-xu đem riêng mười hai sứ đồ ra, bảo: “Chúng ta sẽ lên thủ đô Giê- ru-sa-lem, tất cả những lời tiên tri đã viết về ta⚓ sẽ được ứng nghiệm. 32Ta sẽ bị bắt nộp cho người La-mã. Họ sẽ chế giễu, nhục mạ, phỉ nhổ, 33đánh đập rồi giết ta. Nhưng sau ba ngày, ta sẽ sống lại.” 34Nhưng các sứ đồ không hiểu Chúa nói gì, vì trí óc họ như bị đóng kín.
Người mù
35Khi Chúa Giê-xu đến gần thành Giê- ri-cô, một người mù ngồi ăn xin bên đường 36nghe tiếng huyên náo, liền hỏi: “Chuyện gì thế?” 37Có người đáp: “Giê-xu người Na-xa- rét đi qua đây.” 38Anh mù liền la lớn: “Lạy Giê-xu, con vua Đa-vít, xin thương xót con!” 39Đám người đi trước quở mắng, bảo phải im lặng, nhưng anh càng kêu lớn hơn: “Lạy con vua Đa-vít, xin thương xót con!” 40Chúa Giê-xu dừng lại bảo: “Đem anh ấy đến đây!” Khi anh đến gần, Ngài hỏi: 41“Con muốn ta giúp gì đây?” Anh mừng rỡ: “Lạy Chúa, xin cho mắt con thấy được.” 42Chúa truyền lệnh: “Sáng mắt lại! Đức tin con đã chữa cho con lành.” 43Lập tức anh thấy được rõ ràng và đi theo Chúa Giê-xu, vừa đi vừa cảm tạ Thượng Đế. Mọi người chứng kiến đều ca ngợi Thượng Đế.