10

Khải tượng cuối cùng của Đa-ni-ên: Người mặc vải gai

1Năm thứ ba triều vua Si-ru, nước Ba Tư, có lời mặc khải cho Đa-ni-ên, cũng gọi là Bên-tơ-xát-sa. Lời đó là chân thật, liên quan đến một cuộc chiến tranh lớn. Đa-ni-ên hiểu lời đó và nhận ra ý nghĩa của khải tượng.
2Trong những ngày đó tôi, Đa-ni-ên, đang buồn rầu suốt ba tuần lễ. 3Tôi không ăn cao lương mỹ vị, không nếm thịt và rượu, cũng không xức dầu thơm trong suốt ba tuần lễ đó.
4Ngày thứ hai mươi bốn tháng giêng, tôi đang đứng bên bờ sông lớn, tức là sông Ti-gơ-rít. 5Tôi ngước nhìn lên thì thấy một người mặc vải gai, lưng thắt đai bằng vàng ròng U-pha. 6Thân hình sáng như bích ngọc, gương mặt như ánh chớp, đôi mắt như ngọn đuốc hừng, đôi tay và đôi chân như đồng đánh bóng, và tiếng nói như tiếng đám đông. 7Tôi, Đa-ni-ên, chỉ một mình tôi thấy khải tượng đó. Những người ở với tôi tuy không thấy khải tượng nhưng họ đều run sợ, chạy trốn để tìm chỗ ẩn mình. 8Vậy, tôi còn lại một mình và thấy khải tượng lớn đó. Tôi không còn sức nữa. Mặt tôi tái xanh như người sắp chết. Tôi kiệt sức. 9Nhưng tôi vẫn nghe tiếng phán của người. Vừa nghe tiếng người, tôi bị ngất đi, mặt sấp xuống đất.
10Bấy giờ, có một bàn tay chạm vào tôi, đỡ tôi dậy khi đầu gối và bàn tay tôi run rẩy. 11Người ấy nói với tôi: “Hỡi Đa-ni-ên, người rất được yêu quý, hãy hiểu rõ những lời ta nói với ngươi. Hãy đứng thẳng lên vì bây giờ ta đã được sai đến cùng ngươi.” Khi người đã nói với tôi lời ấy, tôi run rẩy đứng lên.
12Người bảo tôi: “Hỡi Đa-ni-ên, đừng sợ. Ngay từ ngày đầu, ngươi đã hết lòng tìm hiểu và tự hạ mình trước mặt Đức Chúa Trời ngươi, nên Ngài đã nghe những lời của ngươi, và chính vì những lời ấy mà ta đã đến. 13Thủ lĩnh của các vua Ba Tư đã ngăn trở ta trong hai mươi mốt ngày. Nhưng Mi-ca-ên, một trong các thiên sứ trưởng, đã đến giúp đỡ ta, và ta ở lại đó bên cạnh các vua Ba Tư. 14Bây giờ, ta đến để giúp ngươi hiểu việc gì sẽ xảy đến cho dân ngươi trong những ngày cuối cùng, vì đây là khải tượng liên quan đến những ngày sắp đến.”
15Trong khi người nói với tôi những lời đó, tôi cúi mặt xuống đất và bị câm lặng. 16Nầy có một vị mang hình dạng như các con trai loài người chạm đến môi tôi. Tôi liền mở miệng và nói được. Tôi thưa với vị đứng trước mặt tôi: “Thưa chúa, khải tượng đã làm tôi đau đớn và kiệt sức. 17Làm sao đầy tớ của chúa có thể thưa chuyện với chúa được? Vì hiện nay tôi không còn một chút sức lực nào, cũng chẳng còn hơi thở trong tôi nữa!”
18Bấy giờ, vị có hình dạng người nam lại chạm đến tôi và thêm sức cho tôi. 19Người bảo tôi: “Hỡi người rất được yêu quý, đừng sợ hãi. Hãy an tâm và can đảm! Hãy can đảm lên!” Khi người đang nói với tôi, tôi được thêm sức và nói: “Thưa chúa, xin ngài cứ nói, vì Ngài đã thêm sức cho tôi.”
20Người nói: “Ngươi có biết tại sao ta đến với ngươi không? Bây giờ ta phải quay lại để giao chiến với thủ lĩnh của Ba Tư, và khi ta vừa đi thì thủ lĩnh của Hi Lạp sẽ đến. 21Nhưng ta sẽ báo cho ngươi biết những gì đã được chép trong sách chân lý. Không có ai hiệp sức với ta để chống lại chúng, ngoại trừ Mi-ca-ên, thiên sứ của các ngươi.”

10

Tơlơi Daniêl Pơƀuh Kơ Sa Čô Ding Kơna

1Amăng thŭn tal klâo rơnŭk pơtao Sirus git gai wai lăng dêh čar Persia, Ơi Adai pơrơđah sa tơlơi truh kơ Daniêl, jing pô hơmâo anăn pơkŏn dơ̆ng Beltesazzar. Tơlơi truh amăng tơlơi pơrơđah anŭn jing sĭt laih anŭn kơčrâo kơ sa tơlơi pơblah prŏng, samơ̆ tơlơi thâo hluh kơ tơlơi truh anŭn rai pơ ñu amăng sa tơlơi pơƀuh yơh.
2Ƀơi mông anŭn, kâo yơh, Daniêl, čŏk hia amăng klâo hrơi kŏm mơtam. 3Tơdang amăng mông anŭn, kâo ƀu ƀơ̆ng gơnam hơget gĕt ôh jing gơnam ƀơ̆ng hiam hloh, tơƀông bah kâo ƀu tĕk djơ̆ añăm mơnơ̆ng ƀôdah ia boh kơƀâo ôh, laih anŭn kâo ƀu yua jrao pik ôh tơl rơgao hĭ klâo hrơi kŏm yơh.
4Ƀơi hrơi tal duapluh-pă̱ blan tal sa amăng thŭn anŭn mơ̆n, tơdang kâo hlak dŏ dơ̆ng ƀơi ha̱ng ia krong prŏng Tigris, 5kâo angak lăng đĭ laih anŭn pơ anŭn ƀơi anăp kâo hơmâo sa čô mơnuih hơô sum ao hăng bơnăl blâo ƀlĭ, hăng čut sa boh hơdrăng kơiăng hiam hăng mah phŭn jum dar kơiăng ñu. 6Drơi jan ñu bơngač hrup hăng boh pơtâo yom bêril, ƀô̆ ñu bơngač hrup hăng kơmlă klă̱, mơta ñu hrup hăng khul jơlah apui arôk, hơpăl tơngan hăng pơtih tơkai ñu bơngač hrup hăng ko̱ng pơiă ba̱ng tơbiă, laih anŭn asăp hiăp ñu hrup hăng dơnai sa phung mơnuih lu ur dreo.
7Kơnơ̆ng hơjăn kâo yơh, Daniêl, jing pô ƀuh tơlơi pơƀuh anŭn. Ƀing mơnuih hrŏm hăng kâo ƀu thâo ƀuh ôh tơlơi pơƀuh anŭn, samơ̆ ƀing gơñu huĭ bra̱l biă mă, tui anŭn, ƀing gơñu đuaĭ hăng pơdŏp hĭ gơñu pô yơh. 8Tui anŭn, kơnơ̆ng hơjăn kâo đôč dŏ pơ anŭn laih anŭn kâo lăng pơñen ƀơi tơlơi pơƀuh anŭn yơh. Kâo ƀu hơmâo pran kơtang dơ̆ng tah, ƀô̆ kâo jing hĭ ƀlơ̆ hrup hăng mơnuih djai yơh laih anŭn kâo ƀu hơmâo pran dan dơ̆ng tah. 9Giŏng anŭn, kâo hơmư̆ mơnuih anŭn pơhiăp, laih anŭn tơdang kâo hơmư̆ ñu pơhiăp, kâo lê̆ hĭ amăng tơlơi pĭt wơr laih anŭn ƀô̆ mơta kâo akŭp ƀơi lŏn yơh.
10Hơmâo sa ƀĕ tơngan tĕk ƀơi kâo hăng rŭ̱ pơdơ̆ng đĭ kâo tơdang tơngan hăng tơŭt kâo ăt dŏ tơtư̆ mơ̆n. 11Ñu laĭ, “Ơ Daniêl, jing pô Ơi Adai khăp biă mă, brơi kơ ih kơsem pơmĭn pơñen bĕ hơdôm boh hiăp kâo či pơhiăp hăng ih anai, laih anŭn tơgŭ bĕ, yuakơ ră anai Ơi Adai hơmâo pơkiaŏ laih kâo rai pơ ih.” Tơdang ñu hlak pơhiăp hăng kâo hơdôm tơlơi anŭn, kâo tơgŭ hăng tơlơi tơtư̆ tơtơ̆ng yơh.
12Giŏng anŭn, pô anŭn laĭ dơ̆ng, “Ơ Daniêl, anăm huĭ ôh. Yuakơ čơdơ̆ng mơ̆ng hrơi tal sa tơdang ih pioh tơlơi pơmĭn ih kiăng mă tŭ tơlơi thâo hluh laih anŭn pơluă gŭ ih pô ƀơi anăp Ơi Adai ih, Ñu hơmâo hơmư̆ laih hơdôm tơlơi iâu laĭ ih anŭn. Tui anŭn, kâo hơmâo rai laih kiăng laĭ glaĭ kơ hơdôm tơlơi ih iâu laĭ anŭn yơh. 13Samơ̆ khua dêh čar Persia pơkơdơ̆ng glaĭ laih hăng kâo amăng duapluh-sa hrơi. Giŏng anŭn, Mikhaêl, jing sa čô khua kơ ƀing khua, rai djru kâo yuakơ pơtao dêh čar Persia pơkơ̆ng hĭ kâo pơ anŭn. 14Ră anai kâo hơmâo rai laih kiăng pŏk pơblang brơi kơ ih hơget tơlơi či truh kơ ƀing ană plei ih pơanăp anai, yuakơ tơlơi pơƀuh anai kiăng laĭ kơ rơnŭk aka truh pơanăp yơh.”
15Tơdang ñu hlak pơhiăp hơdôm tơlơi anŭn hăng kâo, kâo akŭp akŏ kâo lăng trŭn pơ lŏn laih anŭn ƀu thâo pơhiăp hơget gĕt ôh. 16Giŏng anŭn, pô ling jang hrup hăng mơnuih anŭn ruaih ƀơi tơƀông kâo, laih anŭn kâo ha̱ amăng bah kâo čơdơ̆ng pơhiăp yơh. Kâo pơhiăp hăng pô dŏ dơ̆ng ƀơi anăp kâo tui anai, “Ơ khua kâo hơi, kâo jing hĭ ruă rơngot yuakơ tơlơi pơƀuh anŭn yơh laih anŭn kâo ƀu hơmâo pran dan dơ̆ng tah. 17Ơ khua kâo hơi, hiư̆m pă kâo, ding kơna ih anai, dưi pơhiăp hăng ih lĕ? Tơlơi kơtang kâo abih hĭ laih laih anŭn kâo kŏn dưi suă jua lơi.”
18Giŏng anŭn, dơ̆ng, pô ling jang hrup hăng mơnuih anŭn tĕk ƀơi kâo hăng pơkơtang brơi kơ kâo. 19Ñu laĭ tui anai, “Ơ Daniêl ăh, Ơi Adai khăp biă mă kơ ih, anăm huĭ ôh, dŏ rơnŭk rơnua bĕ laih anŭn dŏ kơjăp kơtang bĕ!”
 Tơdang ñu pơhiăp hăng kâo, kâo hơmâo glaĭ tơlơi kơtang hăng laĭ hăng ñu tui anai, “Pơhiăp bĕ, Ơ khua kâo hơi, yuakơ ih hơmâo pơkơtang brơi kơ kâo laih.”
20Tui anŭn, ñu laĭ, “Ih thâo krăn mơ̆, yua hơget kâo hơmâo rai laih pơ ih lĕ? Ƀu sui ôh, kâo či wơ̆t glaĭ pơblah hăng khua čar Persia, laih anŭn tơdang kâo đuaĭ hĭ laih, khua čar Grek yơh či rai. 21Samơ̆ blung hlâo kâo či ră ruai kơ ih hơget tơlơi arăng čih laih amăng Hơdrôm Hră Tơlơi Sĭt.” (Sĭt yơh ƀu hơmâo hlơi pô ôh djru kâo pơblah hăng ƀing gơñu, kơnơ̆ng kơ Mikhaêl, jing khua ih anŭn yơh, djru kâo.