29

Gióp so sánh sự hưng thạnh mình khi trước với tai nạn mình ngày nay

1 Gióp cứ nói lẽ luận cao mình, mà rằng:
2 Ôi! Ước gì tôi được như buổi trước,
 Như trong các ngày mà Đức Chúa Trời gìn giữ tôi;
3 Khi ngọn đuốc Chúa soi trên đầu tôi,
 Và nhờ ánh sáng Ngài, tôi bước qua sự tối tăm.
4 Chớ chi tôi được như lúc còn tráng kiện,
 Khi tình thiết hữu của Đức Chúa Trời còn đoái đến trại tôi;
5 Khi Đấng Toàn năng còn ở cùng tôi,
 Và các con cái tôi vây quanh tôi;
6 Lúc tôi rửa chân trong sữa,
 Và hòn đá phun suối dầu ra cho tôi!
7 Khi tôi đi ra đến cửa thành,
 Sửa soạn chỗ ngồi mình tại phố chợ,
8 Các gã trai trẻ thấy tôi bèn ẩn đi,
 Và các người già cả đều chỗi dậy và đứng;
9 Những quan trưởng kiêng nói,
 Và lấy tay bụm miệng;
10 Tiếng người tước vị nín thinh,
 Và lưỡi họ dính nơi ổ gà.
11 Khi tai ai nghe tôi, bèn xưng tôi có phước,
 Mắt ai thấy tôi, bèn làm chứng cho tôi.

12 Ấy vì tôi giải cứu kẻ khốn cùng kêu cầu,
 Và kẻ mồ côi không ai giúp đỡ.
13 Kẻ gần chết chúc phước cho tôi,
 Và tôi làm cho lòng người góa bụa nức nở vui mừng.
14 Tôi mặc lấy sự công bình, và nó che phủ tôi,
 Sự ngay thẳng tôi khác nào áo ngoài và mão triều thiên.
15 Tôi đã như con mắt cho kẻ mù,
 Và như chân cho kẻ què.
16 Tôi đã làm cha cho kẻ nghèo khó,
 Còn duyên cớ của kẻ lạ, tôi tra xét cho rõ ràng.
17 Tôi bẻ gẫy hàm kẻ bất công,
 Và rứt mồi nó ngậm nơi răng.
18 Tôi bèn nói rằng: Ta sẽ thác trong ổ của ta;
 Ngày ta sẽ nhiều như hột cát;
19 Rễ ta bò ăn dài theo nước,
 Và cả đêm sương đọng trên nhành ta.
20 Vinh hiển ta mới mẻ với ta luôn,
 Cung ta được cứng mạnh lại trong tay ta.
21 Người ta lắng tai nghe tôi, chờ đợi,
 Và làm thinh đặng nghe lời tôi bàn.
22 Sau khi tôi nói, chúng không còn đáp lại;
 Lời tôi nói gội nhuần trên chúng (như sương).
23 Họ trông đợi tôi như trông đợi mưa,
 Hả miệng ra dường như hứng mưa muộn.
24 Tôi mỉm cười với chúng, khi chúng bị ngã lòng;
 Họ chẳng hề làm rối nét mặt bình tịnh tôi được.
25 Tôi chọn con đường cho chúng, và ngồi làm đầu họ,
 Ở như vua tại giữa quân đội,
 Khác nào một kẻ an ủi những người sầu.

29

Job’s Final Defense

1Job continued his discourse:
  2“How I long for the months gone by,
   for the days when God watched over me,
  3when his lamp shone on my head
   and by his light I walked through darkness!
  4Oh, for the days when I was in my prime,
   when God’s intimate friendship blessed my house,
  5when the Almighty was still with me
   and my children were around me,
  6when my path was drenched with cream
   and the rock poured out for me streams of olive oil.

  7“When I went to the gate of the city
   and took my seat in the public square,
  8the young men saw me and stepped aside
   and the old men rose to their feet;
  9the chief men refrained from speaking
   and covered their mouths with their hands;
  10the voices of the nobles were hushed,
   and their tongues stuck to the roof of their mouths.
  11Whoever heard me spoke well of me,
   and those who saw me commended me,
  12because I rescued the poor who cried for help,
   and the fatherless who had none to assist them.
  13The one who was dying blessed me;
   I made the widow’s heart sing.
  14I put on righteousness as my clothing;
   justice was my robe and my turban.
  15I was eyes to the blind
   and feet to the lame.
  16I was a father to the needy;
   I took up the case of the stranger.
  17I broke the fangs of the wicked
   and snatched the victims from their teeth.

  18“I thought, ‘I will die in my own house,
   my days as numerous as the grains of sand.
  19My roots will reach to the water,
   and the dew will lie all night on my branches.
  20My glory will not fade;
   the bow will be ever new in my hand.’

  21“People listened to me expectantly,
   waiting in silence for my counsel.
  22After I had spoken, they spoke no more;
   my words fell gently on their ears.
  23They waited for me as for showers
   and drank in my words as the spring rain.
  24When I smiled at them, they scarcely believed it;
   the light of my face was precious to them.
  25I chose the way for them and sat as their chief;
   I dwelt as a king among his troops;
   I was like one who comforts mourners.