41

Pharaoh’s Dreams

1Then it came to pass, at the end of two full years, that Pharaoh had a dream; and behold, he stood by the river. 2Suddenly there came up out of the river seven cows, fine looking and fat; and they fed in the meadow. 3Then behold, seven other cows came up after them out of the river, ugly and gaunt, and stood by the other cows on the bank of the river. 4And the ugly and gaunt cows ate up the seven fine looking and fat cows. So Pharaoh awoke. 5He slept and dreamed a second time; and suddenly seven heads of grain came up on one stalk, plump and good. 6Then behold, seven thin heads, blighted by the east wind, sprang up after them. 7And the seven thin heads devoured the seven plump and full heads. So Pharaoh awoke, and indeed, it was a dream. 8Now it came to pass in the morning that his spirit was troubled, and he sent and called for all the magicians of Egypt and all its wise men. And Pharaoh told them his dreams, but there was no one who could interpret them for Pharaoh.
9Then the chief butler spoke to Pharaoh, saying: “I remember my faults this day. 10When Pharaoh was angry with his servants, and put me in custody in the house of the captain of the guard, both me and the chief baker, 11we each had a dream in one night, he and I. Each of us dreamed according to the interpretation of his own dream. 12Now there was a young Hebrew man with us there, a servant of the captain of the guard. And we told him, and he interpreted our dreams for us; to each man he interpreted according to his own dream. 13And it came to pass, just as he interpreted for us, so it happened. He restored me to my office, and he hanged him.”
14Then Pharaoh sent and called Joseph, and they brought him quickly out of the dungeon; and he shaved, changed his clothing, and came to Pharaoh. 15And Pharaoh said to Joseph, “I have had a dream, and there is no one who can interpret it. But I have heard it said of you that you can understand a dream, to interpret it.”
16So Joseph answered Pharaoh, saying, It is not in me; God will give Pharaoh an answer of peace.”
17Then Pharaoh said to Joseph: “Behold, in my dream I stood on the bank of the river. 18Suddenly seven cows came up out of the river, fine looking and fat; and they fed in the meadow. 19Then behold, seven other cows came up after them, poor and very ugly and gaunt, such ugliness as I have never seen in all the land of Egypt. 20And the gaunt and ugly cows ate up the first seven, the fat cows. 21When they had eaten them up, no one would have known that they had eaten them, for they were just as ugly as at the beginning. So I awoke. 22Also I saw in my dream, and suddenly seven heads came up on one stalk, full and good. 23Then behold, seven heads, withered, thin, and blighted by the east wind, sprang up after them. 24And the thin heads devoured the seven good heads. So I told this to the magicians, but there was no one who could explain it to me.”
25Then Joseph said to Pharaoh, “The dreams of Pharaoh are one; God has shown Pharaoh what He is about to do: 26The seven good cows are seven years, and the seven good heads are seven years; the dreams are one. 27And the seven thin and ugly cows which came up after them are seven years, and the seven empty heads blighted by the east wind are seven years of famine. 28This is the thing which I have spoken to Pharaoh. God has shown Pharaoh what He is about to do. 29Indeed seven years of great plenty will come throughout all the land of Egypt; 30but after them seven years of famine will arise, and all the plenty will be forgotten in the land of Egypt; and the famine will deplete the land. 31So the plenty will not be known in the land because of the famine following, for it will be very severe. 32And the dream was repeated to Pharaoh twice because the thing is established by God, and God will shortly bring it to pass.
33“Now therefore, let Pharaoh select a discerning and wise man, and set him over the land of Egypt. 34Let Pharaoh do this, and let him appoint officers over the land, to collect one-fifth of the produce of the land of Egypt in the seven plentiful years. 35And let them gather all the food of those good years that are coming, and store up grain under the authority of Pharaoh, and let them keep food in the cities. 36Then that food shall be as a reserve for the land for the seven years of famine which shall be in the land of Egypt, that the land may not perish during the famine.”

Joseph’s Rise to Power

37So the advice was good in the eyes of Pharaoh and in the eyes of all his servants. 38And Pharaoh said to his servants, “Can we find such a one as this, a man in whom is the Spirit of God?”
39Then Pharaoh said to Joseph, “Inasmuch as God has shown you all this, there is no one as discerning and wise as you. 40You shall be over my house, and all my people shall be ruled according to your word; only in regard to the throne will I be greater than you.” 41And Pharaoh said to Joseph, “See, I have set you over all the land of Egypt.”
42Then Pharaoh took his signet ring off his hand and put it on Joseph’s hand; and he clothed him in garments of fine linen and put a gold chain around his neck. 43And he had him ride in the second chariot which he had; and they cried out before him, “Bow the knee!” So he set him over all the land of Egypt. 44Pharaoh also said to Joseph, “I am Pharaoh, and without your consent no man may lift his hand or foot in all the land of Egypt.” 45And Pharaoh called Joseph’s name Zaphnath-Paaneah. And he gave him as a wife Asenath, the daughter of Poti-Pherah priest of On. So Joseph went out over all the land of Egypt.
46Joseph was thirty years old when he stood before Pharaoh king of Egypt. And Joseph went out from the presence of Pharaoh, and went throughout all the land of Egypt. 47Now in the seven plentiful years the ground brought forth abundantly. 48So he gathered up all the food of the seven years which were in the land of Egypt, and laid up the food in the cities; he laid up in every city the food of the fields which surrounded them. 49Joseph gathered very much grain, as the sand of the sea, until he stopped counting, for it was immeasurable.
50And to Joseph were born two sons before the years of famine came, whom Asenath, the daughter of Poti-Pherah priest of On, bore to him. 51Joseph called the name of the firstborn Manasseh: “For God has made me forget all my toil and all my father’s house.” 52And the name of the second he called Ephraim: “For God has caused me to be fruitful in the land of my affliction.”
53Then the seven years of plenty which were in the land of Egypt ended, 54and the seven years of famine began to come, as Joseph had said. The famine was in all lands, but in all the land of Egypt there was bread. 55So when all the land of Egypt was famished, the people cried to Pharaoh for bread. Then Pharaoh said to all the Egyptians, “Go to Joseph; whatever he says to you, do.” 56The famine was over all the face of the earth, and Joseph opened all the storehouses and sold to the Egyptians. And the famine became severe in the land of Egypt. 57So all countries came to Joseph in Egypt to buy grain, because the famine was severe in all lands.

41

Giô-sép giải mộng cho Pha-ra-ôn

1Hai năm sau, Pha-ra-ôn nằm mộng, thấy mình đứng bên bờ sông Nin. 2Chợt có bảy con bò đẹp đẽ, béo tốt từ dưới sông đi lên, gặm cỏ trong đám sậy. 3Tiếp đến lại có bảy con bò khác, xấu xí, gầy guộc từ dưới sông lên theo, đến đứng cạnh bảy con bò kia, trên bờ sông. 4Bảy con bò xấu xí, gầy guộc ăn thịt bảy con bò đẹp đẽ, béo tốt. Rồi Pha-ra-ôn tỉnh giấc.
5Vua lại ngủ tiếp và nằm mộng lần thứ nhì. Vua thấy bảy bông lúa chắc hạt và tốt tươi mọc chung trên một cọng lúa. 6Kế đó, có bảy bông lúa khác, lép hạt và héo úa vì gió đông, mọc theo bảy bông lúa kia. 7Bảy bông lúa lép hạt nuốt chửng bảy bông lúa chắc hạt. Pha-ra-ôn thức giấc, và thấy đó là một giấc mộng.
8Sáng hôm sau, tinh thần vua bị xao động, vua truyền gọi tất cả các thuật sĩ và các nhà hiền triết Ai Cập đến. Vua kể lại cho họ giấc mộng của mình, nhưng không một ai giải thích được ý nghĩa của giấc mộng đó cho vua cả.
9Bấy giờ quan hầu rượu mới tâu với Pha-ra-ôn: “Hôm nay tôi nhớ lại những lầm lỗi của tôi. 10Trước đây, có lần bệ hạ nổi giận với quần thần, đã giam quan dâng bánh và tôi trong dinh của quan chỉ huy vệ binh. 11Một đêm kia, ông ấy và tôi cùng nằm mộng, và mỗi giấc mộng có ý nghĩa khác nhau. 12Cùng bị giam chung với chúng tôi có một thanh niên người Hê-bơ-rơ, nô lệ của quan chỉ huy vệ binh. Chúng tôi đã kể lại cho anh ta giấc mộng của chúng tôi và anh ta đã giải thích ý nghĩa giấc mộng của mỗi người. 13Rồi mọi việc đã xảy ra đúng như lời anh ta giải thích: Tôi được phục hồi chức vụ, còn quan kia bị treo cổ.”
14Pha-ra-ôn truyền gọi Giô-sép. Người ta lập tức đưa chàng ra khỏi ngục, cạo mặt mày, thay áo xống, rồi vào chầu Pha-ra-ôn. 15Pha-ra-ôn nói với Giô-sép: “Trẫm có một giấc mộng mà không ai có thể giải thích được. Trẫm nghe nói rằng ngươi chỉ cần nghe kể lại giấc mộng là có thể giải nghĩa được.” 16Giô-sép thưa với vua: “Đó chẳng phải hạ thần mà là Đức Chúa Trời sẽ đem lời giải đáp an lành cho bệ hạ.” 17Pha-ra-ôn nói với Giô-sép: “Nầy, trong giấc mộng trẫm thấy mình đang đứng trên bờ sông. 18Từ dưới sông có bảy con bò đẹp đẽ, béo tốt đi lên và gặm cỏ trong đám sậy. 19Rồi lại có bảy con bò khác xấu xí, gầy guộc lên theo. Thật, trẫm chưa từng thấy trong cả xứ Ai Cập nầy có con bò nào xấu xí gầy guộc như vậy bao giờ. 20Bảy con bò xấu xí gầy guộc đó ăn thịt bảy con bò béo tốt, 21nuốt chúng vào bụng mà trông như không nuốt, vì các con bò đó vẫn xấu xí gầy guộc như trước. Rồi trẫm tỉnh dậy. 22Sau đó, trẫm lại thấy một giấc mộng khác, có bảy bông lúa chắc hạt, tốt tươi mọc chung trên một cọng lúa. 23Rồi lại có bảy bông lúa lép hạt, khô héo, và cháy nám vì gió đông, mọc theo bảy bông lúa kia; 24và bảy bông lúa lép đó lại nuốt chửng bảy bông lúa chắc hạt. Trẫm đã kể chiêm bao nầy cho các thuật sĩ, nhưng không ai có thể giải thích ý nghĩa cho trẫm được.”
25Giô-sép tâu với Pha-ra-ôn: “Hai giấc mộng của bệ hạ có cùng một ý nghĩa. Đức Chúa Trời đã báo cho bệ hạ biết trước những việc Ngài sẽ làm. 26Bảy con bò béo tốt đó là bảy năm, bảy bông lúa chắc hạt đó cũng là bảy năm; hai giấc mộng đó chỉ là một. 27Bảy con bò xấu xí, gầy guộc đi lên sau bảy con bò kia tức là bảy năm; và bảy bông lúa lép bị héo úa vì gió đông cũng vậy, đó là bảy năm đói kém. 28Như điều hạ thần đã tâu với bệ hạ: Đức Chúa Trời đã cho bệ hạ thấy những việc Ngài sẽ làm. 29Khắp Ai Cập sẽ có bảy năm được mùa dư dật. 30Nhưng tiếp theo bảy năm đó sẽ là bảy năm đói kém. Cả Ai Cập sẽ quên đi tất cả sự sung túc đã có, và nạn đói sẽ làm cho cả xứ kiệt quệ. 31Vì nạn đói tiếp theo nầy quá nghiêm trọng nên trong xứ sẽ không còn ai biết đến thời kỳ sung túc là gì nữa. 32Giấc mộng của bệ hạ được lặp lại hai lần có nghĩa là Đức Chúa Trời đã quyết định điều đó rồi, và Ngài sẽ nhanh chóng thực hiện. 33Vậy bây giờ bệ hạ nên chọn một người thông minh sáng suốt, và lập người ấy cai quản đất nước Ai Cập. 34Xin bệ hạ tiến hành bổ nhiệm các viên chức trên khắp nước và thu một phần năm sản lượng của xứ trong bảy năm mùa màng sung túc. 35Xin bệ hạ truyền cho họ thu góp tất cả lương thực của những năm được mùa sắp đến, và cho họ được quyền tồn trữ lúa mì trong các thành để làm lương thực. Họ có nhiệm vụ canh giữ các kho lương thực ấy. 36Số lương thực nầy là để dự trữ cho bảy năm đói kém sẽ đến trong xứ Ai Cập, nhờ đó xứ nầy không bị tiêu diệt vì nạn đói.”

Giô-sép nắm giữ chức vụ cao tại Ai Cập

37Lời đề nghị nầy làm hài lòng Pha-ra-ôn và các triều thần. 38Pha-ra-ôn bàn với các triều thần: “Chúng ta tìm đâu ra một người như người nầy, một người có Thần của Đức Chúa Trời?” 39Pha-ra-ôn nói với Giô-sép: “Vì Đức Chúa Trời bày tỏ cho ngươi biết tất cả những việc nầy, nên chẳng còn ai khôn ngoan sáng suốt hơn ngươi cả. 40Vậy, ngươi sẽ cai trị nhà của trẫm, toàn dân của trẫm sẽ phục tùng mệnh lệnh của ngươi. Trẫm lớn hơn ngươi chỉ vì ngai vua mà thôi.” 41Pha-ra-ôn lại nói với Giô-sép: “Nầy, trẫm lập ngươi cai trị toàn cõi Ai Cập.” 42Vua liền cởi chiếc nhẫn khỏi tay mình và đeo vào tay Giô-sép, truyền mặc cho ông y phục bằng vải gai mịn và đeo vòng vàng vào cổ. 43Vua truyền cho ông ngồi trên chiếc xe dành cho nhân vật số hai sau vua và có người đi trước hô lên: “Hãy quỳ xuống!” Như vậy, Giô-sép được vua lập lên cầm quyền cả xứ Ai Cập. 44Pha-ra-ôn lại nói với Giô-sép: “Trẫm là Pha-ra-ôn, nhưng nếu không có lệnh của ngươi, thì không ai trong cả đất Ai Cập nầy động đậy nổi tay chân.” 45Pha-ra-ôn đặt tên cho Giô-sép là Xa-phơ-nát Pha-nê-ách, và gả Ách-nát, con gái của Phô-ti-phê-ra, thầy tế lễ thành Ôn, cho ông làm vợ. Giô-sép thường tuần hành khắp xứ Ai Cập.
46Giô-sép được ba mươi tuổi khi ra mắt Pha-ra-ôn, vua Ai Cập. Ông từ giã Pha-ra-ôn để đi kinh lý toàn cõi Ai Cập. 47Trong bảy năm được mùa, đất sinh hoa lợi dư dật. 48Giô-sép thu góp tất cả lương thực của bảy năm được mùa tại Ai Cập, và trữ lại trong các thành. Lương thực thu hoạch được từ các đồng ruộng chung quanh thành nào thì ông cho chứa vào thành đó. 49Giô-sép thu trữ lúa mì rất nhiều, nhiều như cát biển, đến mức ông không đong lường nữa, vì không thể đong lường nổi.

Giô-sép sinh Ma-na-se và Ép-ra-im

50Trước năm đói kém, Ách-nát, con gái của Phô-ti-phê-ra, thầy tế lễ thành Ôn, sinh cho Giô-sép hai con trai. 51Giô-sép đặt tên cho con đầu lòng là Ma-na-se, và nói: “Đức Chúa Trời đã làm cho ta quên đi mọi gian khổ và cả nhà cha ta.” 52Ông đặt tên cho con thứ nhì là Ép-ra-im, và nói: “Đức Chúa Trời làm cho ta được hưng thịnh trong xứ mà ta chịu nhiều khốn khổ.”

Cơn đói kém

53Bảy năm được mùa dư dật tại Ai Cập chấm dứt 54thì bảy năm đói kém bắt đầu, đúng như lời Giô-sép đã nói. Tất cả các xứ khác đều bị đói, nhưng trong toàn cõi Ai Cập thì có bánh ăn. 55Rồi cả xứ Ai Cập cũng bị đói, dân chúng kêu xin Pha-ra-ôn cấp lương thực. Pha-ra-ôn nói với mọi người Ai Cập: “Hãy đến với Giô-sép và làm theo điều người chỉ bảo.” 56Khi nạn đói lan rộng khắp xứ, Giô-sép mở các kho lúa mì và bán cho dân Ai Cập. 57Các nước khác cũng kéo đến Ai Cập gặp Giô-sép để mua lúa mì, vì nạn đói hoành hành khắp nơi trên thế giới.