7

God’s Covenant with David

1Now it came to pass when the king was dwelling in his house, and the Lord had given him rest from all his enemies all around, 2that the king said to Nathan the prophet, “See now, I dwell in a house of cedar, but the ark of God dwells inside tent curtains.”
3Then Nathan said to the king, “Go, do all that is in your heart, for the Lordis with you.”
4But it happened that night that the word of the Lord came to Nathan, saying, 5“Go and tell My servant David, ‘Thus says the Lord: “Would you build a house for Me to dwell in? 6For I have not dwelt in a house since the time that I brought the children of Israel up from Egypt, even to this day, but have moved about in a tent and in a tabernacle. 7Wherever I have moved about with all the children of Israel, have I ever spoken a word to anyone from the tribes of Israel, whom I commanded to shepherd My people Israel, saying, ‘Why have you not built Me a house of cedar?’ ” ’ 8Now therefore, thus shall you say to My servant David, ‘Thus says the Lord of hosts: “I took you from the sheepfold, from following the sheep, to be ruler over My people, over Israel. 9And I have been with you wherever you have gone, and have cut off all your enemies from before you, and have made you a great name, like the name of the great men who are on the earth. 10Moreover I will appoint a place for My people Israel, and will plant them, that they may dwell in a place of their own and move no more; nor shall the sons of wickedness oppress them anymore, as previously, 11since the time that I commanded judges to be over My people Israel, and have caused you to rest from all your enemies. Also the Lord tells you that He will make you a house.
12“When your days are fulfilled and you rest with your fathers, I will set up your seed after you, who will come from your body, and I will establish his kingdom. 13He shall build a house for My name, and I will establish the throne of his kingdom forever. 14I will be his Father, and he shall be My son. If he commits iniquity, I will chasten him with the rod of men and with the blows of the sons of men. 15But My mercy shall not depart from him, as I took it from Saul, whom I removed from before you. 16And your house and your kingdom shall be established forever before you. Your throne shall be established forever.” ’ ”
17According to all these words and according to all this vision, so Nathan spoke to David.

David’s Thanksgiving to God

18Then King David went in and sat before the Lord; and he said: “Who am I, O Lord God? And what is my house, that You have brought me this far? 19And yet this was a small thing in Your sight, O Lord God; and You have also spoken of Your servant’s house for a great while to come. Is this the manner of man, O Lord God? 20Now what more can David say to You? For You, Lord God, know Your servant. 21For Your word’s sake, and according to Your own heart, You have done all these great things, to make Your servant know them. 22Therefore You are great, O Lord God. For there is none like You, nor is there any God besides You, according to all that we have heard with our ears. 23And who is like Your people, like Israel, the one nation on the earth whom God went to redeem for Himself as a people, to make for Himself a name—and to do for Yourself great and awesome deeds for Your land—before Your people whom You redeemed for Yourself from Egypt, the nations, and their gods? 24For You have made Your people Israel Your very own people forever; and You, Lord, have become their God.
25“Now, O Lord God, the word which You have spoken concerning Your servant and concerning his house, establish it forever and do as You have said. 26So let Your name be magnified forever, saying, ‘The Lord of hosts is the God over Israel.’ And let the house of Your servant David be established before You. 27For You, O Lord of hosts, God of Israel, have revealed this to Your servant, saying, ‘I will build you a house.’ Therefore Your servant has found it in his heart to pray this prayer to You.
28“And now, O Lord God, You are God, and Your words are true, and You have promised this goodness to Your servant. 29Now therefore, let it please You to bless the house of Your servant, that it may continue before You forever; for You, O Lord God, have spoken it, and with Your blessing let the house of Your servant be blessed forever.”

7

Lòng của Vua Ða-vít đối với Rương Giao Ước của CHÚA

(1 Sử 17:1-15)

1Lúc ấy vua đã được ổn định trong cung điện của ông. CHÚA ban cho ông được an nghỉ, khỏi phải đối phó với mọi kẻ thù chung quanh. 2Vua nói với Tiên Tri Na-than, “Nầy, ông thấy đó, tôi ở trong cung điện làm bằng gỗ bá hương, nhưng Rương của Ðức Chúa Trời lại ở trong lều vải.”
3Na-than nói với vua, “Xin ngài cứ thực hiện mọi điều lòng ngài ao ước, vì CHÚA ở với ngài.” 4Nhưng đêm đó có lời của CHÚA đến với Na-than, truyền rằng, 5“Hãy đi, bảo Ða-vít tôi tớ Ta, ‘CHÚA phán thế nầy: Ngươi muốn xây cho Ta một ngôi nhà để Ta ở sao? 6Từ khi Ta đem dân I-sơ-ra-ên lên khỏi Ai-cập cho đến ngày nay, Ta không ở trong nhà nào, nhưng Ta ở rày đây mai đó, khi trong trại, khi trong Lều Tạm. 7Trong mọi nơi Ta đã đi với toàn dân I-sơ-ra-ên, có bao giờ Ta nói một lời nào với một người lãnh đạo nào của các chi tộc I-sơ-ra-ên, tức với những kẻ Ta đã truyền phải chăn dắt I-sơ-ra-ên dân Ta rằng, “Tại sao các ngươi không xây cho Ta một ngôi nhà bằng gỗ bá hương” chăng? 8Vậy, bây giờ, ngươi hãy nói với Ða-vít tôi tớ Ta, CHÚA các đạo quân phán thế nầy: Ta đã bắt lấy ngươi từ trong đồng cỏ, từ nơi ngươi theo sau bầy chiên, để lập ngươi làm người lãnh đạo trên I-sơ-ra-ên dân Ta. 9Ta đã ở với ngươi bất cứ nơi nào ngươi đến, Ta đã tiêu diệt mọi kẻ thù ghét ngươi trước mặt ngươi, và Ta đã làm nổi danh ngươi như danh của các vĩ nhân trên thế giới. 10Ngoài ra, Ta sẽ định một chỗ cho I-sơ-ra-ên dân Ta, và Ta sẽ trồng chúng xuống chỗ đó, để chúng có chỗ ở riêng cho mình mà khỏi phải di chuyển nữa, và những kẻ ác sẽ không áp bức chúng nữa như chúng đã từng bị trước kia. 11Từ thuở đó, Ta đã lập các thủ lãnh xét xử trên I-sơ-ra-ên dân Ta. Còn ngươi, Ta sẽ cho ngươi được an nghỉ khỏi mọi kẻ thù. CHÚA cũng đã hứa với ngươi rằng Ngài sẽ xây cho ngươi một ngôi nhà. 12Khi đời ngươi đã mãn, ngươi sẽ nằm xuống nghỉ ngơi với các tổ phụ ngươi, rồi Ta sẽ lập một kẻ kế vị ngươi, một người do chính ngươi sinh ra, và Ta sẽ cho vương quốc nó được vững lập. 13Nó sẽ xây cho Ta một ngôi nhà, và Ta sẽ lập ngôi vua của nó vững bền mãi mãi. 14Ta sẽ làm cha nó, và nó sẽ làm con Ta. Nếu nó phạm tội, Ta sẽ dùng roi của phàm nhân và đòn vọt của loài người mà sửa phạt nó. 15Nhưng lòng thương xót của Ta sẽ không lìa khỏi nó, như Ta đã cất lòng thương xót ấy khỏi Sau-lơ, kẻ Ta đã dẹp bỏ trước mắt ngươi. 16Nhà ngươi và vương quốc của ngươi sẽ tồn tại mãi mãi trước mặt Ta. Ngai vàng của ngươi sẽ được vững lập đời đời.’”
17Vậy Na-than thuật lại cho Ða-vít tất cả những lời ấy, y như mọi điều ông đã nghe thấy trong khải tượng.

Ða-vít Cảm Tạ CHÚA

(1 Sử 17:16-27)

18Bấy giờ Ða-vít đi vào, ngồi trước mặt CHÚA, và thưa, “Lạy CHÚA Hằng Hữu, con là ai? Gia đình con là gì, mà Ngài đã cho con được như thế nầy? 19Lạy CHÚA Hằng Hữu, đây nào phải là một việc nhỏ trước mặt Ngài sao, mà Ngài hứa ban phước cho gia đình tôi tớ Ngài lâu dài về sau như vậy? Lạy CHÚA Hằng Hữu, đây có phải là cách người phàm đối xử với nhau chăng? 20Ða-vít nầy còn biết nói gì với Ngài đây? Vì lạy CHÚA Hằng Hữu, chính Ngài đã biết rõ đầy tớ Ngài. 21Vì cớ lời Ngài đã phán, theo lòng Ngài đã định, mà Ngài làm mọi điều lớn lao ấy, và còn cho tôi tớ Ngài biết trước nữa. 22Vì vậy, lạy CHÚA Hằng Hữu, Ngài thật vĩ đại thay! Không ai giống như Ngài, cũng không có Thần nào khác ngoài Ngài, theo như mọi điều tai chúng con đã nghe bấy lâu nay. 23Còn trên đất nầy, có dân nào được như dân I-sơ-ra-ên của Ngài, một dân được Ðức Chúa Trời cứu chuộc, để trở thành một dân thuộc riêng về Ngài, hầu tạo một danh cho Ngài chăng? Chính Ngài đã làm những việc lớn lao và khủng khiếp cho đất của Ngài. Ngài đã cứu chuộc dân Ngài ra khỏi Ai-cập và đánh đuổi các dân và các thần của chúng trước mặt dân Ngài. 24Thật vậy Ngài đã làm cho dân I-sơ-ra-ên của Ngài trở thành một dân thuộc riêng về Ngài đời đời, và Ngài, CHÚA ôi, đã trở thành Thần của họ.
25Bây giờ, lạy CHÚA Ðức Chúa Trời, nguyện những lời Ngài phán về tôi tớ Ngài và về gia đình nó được vững lập đời đời, và xin Ngài thực hiện những gì Ngài đã phán. 26Nguyện danh Ngài hằng vĩ đại mãi mãi. Nguyện thiên hạ sẽ chúc tụng rằng, ‘CHÚA các đạo quân là Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên.’ Nguyện gia đình của Ða-vít tôi tớ Ngài được vững lập trước mặt Ngài mãi mãi. 27Vì lạy CHÚA các đạo quân, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, chính Ngài đã bày tỏ điều ấy cho tôi tớ Ngài rằng, ‘Ta sẽ xây cho ngươi một ngôi nhà.’ Vì vậy, lòng tôi tớ Ngài thật cảm động, nên xin kính dâng lên Ngài lời cầu nguyện nầy.
28Bây giờ lạy CHÚA Hằng Hữu, Ngài là Ðức Chúa Trời, lời Ngài là chân lý, và Ngài đã hứa điều tốt đẹp ấy cho tôi tớ Ngài. 29Vậy bây giờ, xin Ngài ban phước cho gia đình tôi tớ Ngài, để nó cứ còn mãi trước mặt Ngài, vì lạy CHÚA Hằng Hữu, chính Ngài đã phán điều ấy, và nhờ phước hạnh của Ngài mà gia đình của tôi tớ Ngài sẽ được phước mãi mãi.”