22

Lời Phao-lô giảng cho người Giu-đa

1 Hỡi các anh các cha, hãy nghe điều tôi đương nói với để binh vực mình. 2 Khi chúng nghe người nói tiếng Hê-bơ-rơ, thì càng chăm chỉ bội phần. Người bèn nói rằng: 3 Tôi là người Giu-đa, sanh tại thành Tạt-sơ, trong xứ Si-li-si, nhưng nuôi tại đây, trong thành nầy, học nơi chân Ga-ma-li-ên, đúng theo trong luật pháp của tổ phụ chúng ta. Vốn tôi đầy lòng sốt sắng vì Đức Chúa Trời, cũng như các ngươi hôm nay vậy. 4 Tôi từng bắt bớ phe nầy cho đến chết, bất kỳ đàn ông đàn bà, đều xiềng lại và bỏ tù: 5 Về điều đó, thầy cả thượng phẩm cùng cả hội đồng trưởng lão đều làm chứng cho tôi; vì bởi những người đó mà tôi nhận được các thơ gởi cho anh em thành Đa-mách, là nơi tôi toan đi, đặng bắt trói những người ở đó dẫn về thành Giê-ru-sa-lem để xử phạt.
6 Vả, lúc tôi đương đi đường, gần đến thành Đa-mách, độ ban trưa, thình lình có ánh sáng lớn, từ trên trời giáng xuống, soi sáng chung quanh mình tôi. 7 Tôi té xuống đất, và nghe có tiếng phán cùng tôi rằng: Hỡi Sau-lơ, Sau-lơ, làm sao ngươi bắt bớ ta? 8 Tôi trả lời rằng: Lạy Chúa, Chúa là ai? Ngài phán: Ta là Jêsus ở Na-xa-rét mà ngươi đương bắt bớ đây. 9 Những kẻ đi với tôi thấy ánh sáng rõ ràng, nhưng chẳng nghe tiếng của Đấng phán cùng tôi. 10 Tôi bèn thưa: Lạy Chúa, tôi phải làm chi? Chúa đáp rằng: Hãy chờ dậy, đi đến thành Đa-mách, ở đó người ta sẽ nói mọi điều đã truyền cho ngươi làm. 11 Bởi cớ sự chói lói của ánh sáng đó, thì tôi chẳng thấy được, nên những kẻ cùng đi nắm tay dắt tôi đến thành Đa-mách.
12 Tên A-na-nia kia, là người nhân đức theo luật pháp, được các người Giu-đa trú tại Đa-mách đều làm chứng tốt, có đến tìm tôi; 13 người đứng trước mặt tôi mà nói rằng: Hỡi Sau-lơ, anh tôi, hãy sáng mắt lại. Liền một lúc, tôi được sáng mắt và xem thấy A-na-nia. 14 Đoạn, người nói với tôi rằng: Đức Chúa Trời của tổ phụ chúng ta đã định cho anh được biết ý muốn Chúa, được thấy Đấng Công bình và nghe lời nói từ miệng Ngài. 15 Vì anh sẽ làm chứng cho Ngài trước mặt mọi người, về những việc anh đã thấy và nghe. 16 Bây giờ, anh còn trễ nải làm chi? Hãy chờ dậy, cầu khẩn danh Chúa mà chịu phép báp-têm và làm sạch tội lỗi mình đi.
17 Đến lúc trở về thành Giê-ru-sa-lem, tôi đương cầu nguyện trong đền thờ, thì bị ngất trí; 18 thấy Đức Chúa Jêsus phán cùng tôi rằng: Hãy vội vàng, lập tức ra khỏi thành Giê-ru-sa-lem; vì họ sẽ chẳng nhận lời ngươi làm chứng về ta đâu. 19 Tôi thưa rằng: Lạy Chúa, chính họ biết tôi từng bỏ tù những người tin Chúa và đánh đòn trong các nhà hội nữa. 20 Lại khi Ê-tiên là kẻ làm chứng cho Chúa bị đổ máu, tôi ở đó đành lòng và giữ áo xống những kẻ giết người. 21 Chúa bèn phán cùng tôi rằng: Hãy đi, vì ta toan sai ngươi đi đến cùng dân ngoại ở nơi xa…
22 Chúng chịu nghe người nói đến đó, song đến câu ấy, thì vùng kêu lên rằng: Hãy cất người dường ấy khỏi thế gian! Nó chẳng đáng sống đâu! 23 Chúng kêu la, cổi áo, hất bụi bay lên giữa khoảng không. 24 Quản cơ bèn truyền điệu người vào trong đồn, dùng roi mà tra người, để biết vì cớ gì chúng kêu la nghịch cùng người. 25 Họ đang căng người ra để đánh đòn, thì Phao-lô nói cùng thầy đội đương đứng đó rằng: Ngươi được phép đánh đòn một người quốc dân Rô-ma, mặc dầu người đó chưa thành án, hay sao? 26 Vừa nghe mấy lời đó, thầy đội đi thưa cùng quản cơ rằng: Ông toan làm chi? Vì người nầy là quốc dân Rô-ma. 27 Quản cơ đến, hỏi Phao-lô rằng: Hãy nói cho ta biết, ngươi có phải là quốc dân Rô-ma chăng? Người trả lời rằng: Phải. 28 Quản cơ lại nói: Ta đã mua được quyền lợi quốc dân đó cao giá lắm. Phao-lô nói: Còn phần tôi thì có quyền lợi đó từ lúc mới sinh ra rồi. 29 Tức thì, những kẻ tra khảo người đều tránh xa ra; và khi quản cơ biết người mình đã biểu trói lại đó là quốc dân Rô-ma, thì sợ hãi.

Phao-lô tại trước tòa công luận

30 Hôm sau, quản cơ muốn biết cho đúng vì cớ nào Phao-lô bị người Giu-đa cáo, bèn sai mở trói, truyền cho các thầy tế lễ cả và cả tòa công luận nhóm lại, rồi dẫn Phao-lô ra, bắt đứng trước mặt họ.

22

Lời thanh minh của Phao-lô

1“Thưa quý vị, thưa đồng bào, xin nghe tôi thanh minh đôi lời...” 2Khi nghe Phao-lô nói tiếng Hy-bá, dân chúng càng yên lặng. 3Phao-lô tiếp: “Tôi là người Do-thái, sinh tại Tạt-sơ, xứ Si-li-si, nhưng được nuôi dưỡng trong thành phố này, và học hỏi dưới chân luật sư Ga-ma-liên, nghiêm khắc thi hành luật pháp của tổ tiên. Tôi đầy nhiệt tâm với Thượng Đế, cũng như quý vị ngày nay. 4Tôi đã từng khủng bố Đạo này, không ngần ngại bắt trói, giam cầm và giết hại tín đồ nam nữ. 5Điều này có thầy Tế lễ tối cao và cả Hội đồng Quốc gia làm chứng, cầm lá thư của họ gửi cho các nhà lãnh đạo Đa-mách, tôi lên đường đến đó để bắt trói các tín đồ Đạo này, giải về Giê-ru-sa-lem trừng trị.
6“Vào khoảng giữa trưa, tôi đang đi trên đường đến gần Đa-mách, thình lình có luồng sáng từ trời chiếu xuống chung quanh tôi. 7Tôi ngã nhào xuống đất, và nghe có tiếng gọi bên tai: “Sau-lơ! Sau-lơ! Sao con bức hại Ta?” 8Tôi thưa: “Lạy Chúa, Chúa là ai?” Chúa bảo: “Ta là Giê-xu người Na-xa-rét mà con đang bức hại.” 9Những người bạn đường của tôi cũng thấy luồng sáng, nhưng không nghe tiếng nói với tôi. 10Tôi hỏi: “Thưa Chúa, con phải làm gì?” Chúa bảo: “Con đứng dậy vào thành Đa-mách! Tại đó con sẽ nghe những điều Ta ủy thác cho con thực hiện.” 11Nhưng mắt tôi mù lòa vì ánh sáng quá rực rỡ, nên các bạn đường cầm tay tôi dẫn đến thành Đa-mách.
12“A-na-nia, một người mộ đạo, luôn luôn vâng giữ luật pháp Mai-sen và được tất cả người Do-thái địa phương khen ngợi, 13đã đến bên cạnh bảo tôi: ‘Anh Sau-lơ, mắt anh được sáng rồi!’ Ngay lúc ấy, tôi nhìn thấy A-na-nia. 14ông nói: ‘Thượng Đế của tổ tiên chúng ta đã lựa chọn anh để bày tỏ ý định của Ngài, cho anh thấy Chúa Cứu Thế và nghe lời Ngài phán dạy. 15Vì anh là nhân chứng của Ngài, có nhiệm vụ công bố cho mọi người biết những điều anh đã nghe thấy. 16Anh còn chần chờ gì nữa? Hãy đứng dậy chịu báp-tem và kêu cầu Danh Chúa để tội anh được rửa sạch!’
17“Trở về Giê-ru-sa-lem, một hôm đang cầu nguyện trong Đền thờ, tôi xuất thần, 18nghe Chúa dạy: ‘Con hãy ra khỏi Giê-ru-sa-lem lập tức, vì dân thành này sẽ không chấp nhận lời con làm chứng về Ta!’ 19Tôi thưa: ‘Lạy Chúa, chính họ biết con đã tống giam và tra tấn những người tin Chúa trong khắp các hội trường. 20Khi Ê-tiên, nhân chứng của Chúa bị giết, con cũng đứng bên cạnh ủng hộ vụ mưu sát và coi giữ áo xống của những kẻ giết người.’ 21Chúa bảo: ‘Con phải lên đường! Vì Ta sai con đến các dân tộc nước ngoài ở nơi xa.’ ”
22Nghe Phao-lô nói đến đây, dân chúng nổi lên gào thét: “Thủ tiêu nó đi! Nó không đáng sống nữa!” 23Họ reo hò, xé áo, hất tung bụi đất lên trời. 24Đại tá ra lệnh đem Phao-lô vào đồn, lấy roi tra tấn để cho biết dân chúng tố cáo ông về tội gì. 25Khi lính căng ông ra định đánh đòn, Phao-lô hỏi viên đại úy đứng cạnh: “Pháp luật có cho đánh đòn một công dân La-mã trước khi tòa án xét xử không?” 26Viên sĩ quan nghe nói, liền lên trình thượng cấp: “Xin đại tá thận trọng, vì người này là công dân La-mã!” 27Đại tá đến hỏi Phao-lô: “Anh có phải thật là công dân La-mã không?” Ông đáp: “Phải!” 28Đại tá tiếp: “Tôi phải tốn một số tiền lớn mới được quốc tịch La-mã chứ có dễ đâu!” Phao-lô nói: “Còn tôi có quốc tịch ấy từ khi mới sinh ra.”
29Quân lính đang chuẩn bị tra khảo ông lập tức rút lui. Đại tá lo sợ khi biết người mình bắt trói là công dân La-mã.

Tòa án của Hội đồng Quốc gia Do-thái

30Hôm sau, muốn biết chắc tại sao người Do-thái tố cáo Phao-lô, đại tá Sĩ mở trói cho ông, đồng thời triệu tập các thầy trưởng tế và cả Hội đồng Quốc gia Do-thái, rồi giải Phao-lô đến.