4

Phi-e-rơ và Giăng ở trước tòa công luận

1 Phi-e-rơ và Giăng đương nói với dân chúng, thì các thầy tế lễ, quan coi đền thờ, và người Sa-đu-sê thoạt đến, 2 tức mình vì hai người dạy dân chúng và rao truyền, nhân Đức Chúa Jêsus, sự từ kẻ chết sống lại. 3 Họ bắt hai người giam vào ngục cho đến bữa sau, vì bấy giờ đã tối rồi. 4 Dầu vậy, có nhiều người đã nghe đạo thì tin, số tín đồ lên đến độ năm ngàn.
5 Bữa sau, các quan, các trưởng lão, các thầy thông giáo nhóm tại thành Giê-ru-sa-lem, 6 với An-ne, là thầy cả thượng phẩm, Cai-phe, Giăng, A-léc-xan-đơ và hết thảy mọi người thuộc về họ thầy cả thượng phẩm. 7 Họ bắt Phi-e-rơ và Giăng đến hầu trước mặt mình, và hỏi rằng: Bởi quyền phép nào hay là nhân danh ai mà các ngươi làm điều nầy? 8 Bấy giờ Phi-e-rơ, đầy dẫy Đức Thánh Linh, nói rằng: Hỡi các quan và các trưởng lão, 9 nếu ngày nay chúng tôi bị tra hỏi vì đã làm phước cho một người tàn tật, lại hỏi chúng tôi thể nào người đó được lành, 10 thì hết thảy các ông, và cả dân Y-sơ-ra-ên đều khá biết, ấy là nhân danh Đức Chúa Jêsus Christ ở Na-xa-rét, Đấng mà các ông đã đóng đinh trên thập tự giá, và Đức Chúa Trời đã khiến từ kẻ chết sống lại, ấy là nhờ Ngài mà người nầy được lành mạnh hiện đứng trước mặt các ông. 11 Jêsus nầy là hòn đá bị các ông xây nhà bỏ ra, rồi trở nên hòn đá góc nhà. 12 Chẳng có sự cứu rỗi trong đấng nào khác; vì ở dưới trời, chẳng có danh nào khác ban cho loài người, để chúng ta phải nhờ đó mà được cứu.
13 Khi chúng thấy sự dạn dĩ của Phi-e-rơ và Giăng, biết rõ rằng ấy là người dốt nát không học, thì đều lấy làm lạ; lại nhận biết hai người từng ở với Đức Chúa Jêsus. 14 Nhưng vì thấy người được chữa lành đứng bên hai người, nên chúng không có lời gì để bẻ bác được hết. 15 Chúng biểu hai người ra khỏi tòa công luận rồi, bèn bàn luận cùng nhau, 16 rằng: Chúng ta xử với hai người nầy làm sao? Vì cả dân thành Giê-ru-sa-lem đều biết rõ thật họ đã làm ra một phép lạ sờ sờ; chúng ta chối không nổi. 17 Dầu vậy, hầu cho việc khỏi đồn ra trong dân nữa, chúng ta nên lấy lời ngăm dọa, cấm họ, từ rày về sau, chớ lấy danh đó dạy dỗ không cứ là ai. 18 Họ bèn đòi hai người vào, rồi cấm tiệt, chẳng cho nhân danh Đức Chúa Jêsus mà nói hay là dạy. 19 Nhưng Phi-e-rơ và Giăng trả lời rằng: Chính các ông hãy suy xét, trước mặt Đức Chúa Trời có nên vâng lời các ông hơn là vâng lời Đức Chúa Trời chăng? 20 Vì, về phần chúng tôi, không có thể chẳng nói về những điều mình đã thấy và nghe. 21 Vậy, họ lại ngăm dọa hai người nữa, rồi tha ra, không tìm phương bắt tội, vì cớ dân chúng, bởi ai nấy đều ngợi khen Đức Chúa Trời về việc đã xảy ra. 22 Vả, người đã nhờ phép lạ cho được chữa bịnh đó, là người đã hơn bốn mươi tuổi.
23 Khi chúng đã tha ra, hai người đến cùng anh em mình, thuật lại mọi điều các thầy tế lễ cả và các trưởng lão đã nói. 24 Mọi người nghe đoạn, thì một lòng cất tiếng lên cầu Đức Chúa Trời rằng: Lạy Chúa, là Đấng dựng nên trời, đất, biển, cùng muôn vật trong đó, 25 và đã dùng Đức Thánh Linh, phán bởi miệng tổ phụ chúng tôi, tức là đầy tớ Ngài, là vua Đa-vít, rằng:
 Vì sao các dân nổi giận,
 Lại vì sao các nước lập mưu vô ích?
26 Các vua trên mặt đất dấy lên,
 Các quan hiệp lại,
 Mà nghịch cùng Chúa và Đấng chịu xức dầu của Ngài…
27 Vả, Hê-rốt và Bôn-xơ Phi-lát, với các dân ngoại, cùng dân Y-sơ-ra-ên thật đã nhóm họp tại thành nầy đặng nghịch cùng Đầy tớ thánh Ngài là Đức Chúa Jêsus mà Ngài đã xức dầu cho, 28 để làm mọi việc tay Ngài và ý Ngài đã định trước. 29 Nầy, xin Chúa xem xét sự họ ngăm dọa, và ban cho các đầy tớ Ngài rao giảng đạo Ngài một cách dạn dĩ, 30 giơ tay Ngài ra, để nhờ danh đầy tớ thánh của Ngài là Đức Chúa Jêsus, mà làm những phép chữa lành bịnh, phép lạ và dấu kỳ. 31 Khi đã cầu nguyện, thì nơi nhóm lại rúng động; ai nấy đều được đầy dẫy Đức Thánh Linh, giảng đạo Đức Chúa Trời cách dạn dĩ.

Lòng yêu thương của các tín đồ ban đầu

32 Vả, người tin theo đông lắm, cứ một lòng một ý cùng nhau. Chẳng ai kể của mình là của riêng; nhưng kể mọi vật là của chung cho nhau. 33 Các sứ đồ lại lấy quyền phép rất lớn mà làm chứng về sự sống lại của Đức Chúa Jêsus Christ; và hết thảy đều được phước lớn. 34 Vì trong tín đồ không ai thiếu thốn cả, bởi những người có ruộng hay nhà, đều bán đi, bán được bao nhiêu tiền cũng đem đến 35 đặt dưới chân các sứ đồ; rồi tùy theo sự cần dùng của mỗi người mà phát cho. 36 Vậy có Giô-sép mà các sứ đồ đặt tên là Ba-na-ba, nghĩa là con trai của sự yên ủi, về họ Lê-vi, quê hương tại Chíp-rơ, 37 có một đám ruộng, bán đi, đem tiền đặt nơi chân các sứ đồ.

4

彼得和约翰在议会前被查问

1彼得约翰正向百姓说话的时候,祭司们、守殿官和撒都该人来了, 2就很烦恼,因为使徒们教导百姓,传扬在耶稣的事上证明有死人复活, 3于是下手拿住他们;因为天已经晚了,就把他们押在拘留所到第二天。 4但听道的人有许多信了,男人的数目约有五千。
5第二天,官长、长老和文士在耶路撒冷聚集, 6又有亚那大祭司、该亚法约翰亚历山大,和大祭司的亲族都在那里。 7他们叫使徒站在中间,问他们:“你们凭什么能力,奉谁的名做这事呢?” 8那时,彼得被圣灵充满,对他们说:“民间的官长和长老啊, 9倘若今日我们被查问是因为在残障的人身上所行的善事,就是这人怎么得了痊愈, 10那么,你们大家和以色列全民都当知道,站在你们面前的这人得痊愈,是因你们所钉在十字架、上帝使他从死人中复活的拿撒勒人耶稣基督的名。 11这位耶稣是:
  ‘你们匠人所丢弃的石头,
  已成了房角的头块石头。’
12除他以外,别无拯救,因为在天下人间,没有赐下别的名,我们可以靠着得救。”
13他们见彼得约翰的胆量,又看出他们原是没有学问的平民,就很惊讶,认出他们曾是跟耶稣一起的; 14又看见那治好了的人和他们一同站着,就无话可驳。 15于是他们吩咐他们两人从议会退出,就彼此商议, 16说:“我们当怎样办这两个人呢?因为他们诚然行了一件明显的神迹,凡住在耶路撒冷的人都知道,我们也不能否认。 17但为避免这事越发在民间传扬,我们必须威吓他们,叫他们不可再奉这名对任何人讲论。”
18于是他们叫了两人来,禁止他们,再不可奉耶稣的名讲论或教导人。 19彼得约翰回答他们说:“听从你们,不听从上帝,在上帝面前合理不合理,你们自己判断吧! 20我们所看见所听见的,我们不能不说。” 21官长为百姓的缘故,想不出任何法子惩罚他们,只好威吓一番就把他们释放了;这是因众人为了所行的奇事都归荣耀与上帝。 22原来经历这神迹医好的人有四十多岁了。

门徒求主赐胆量

23二人既被释放,就到自己的人那里去,把祭司长和长老所说的话都告诉他们。 24他们听见了,就同心合意地高声向上帝说:“主宰啊!你是那创造天、地、海和其中万物的; 25你曾藉着圣灵托你仆人—我们祖宗大卫的口说:
  ‘外邦为什么扰动?
  万民为什么谋算虚妄的事?
  26地上的君王都站稳,
  臣宰也聚集一处,
  要对抗主,对抗主的受膏者。’
27希律本丢.彼拉多,同外邦人和以色列民,果然在这城里聚集,要攻打你所膏的圣仆耶稣, 28做了你手和你旨意所预定必成就的事。 29主啊,现在求你鉴察,他们的威吓,使你仆人放胆讲你的道, 30伸出你的手来,让医治、神迹、奇事藉着你圣仆耶稣的名行出来。” 31他们祷告完了,聚会的地方震动;他们都被圣灵充满,放胆传讲上帝的道。

凡物公用

32许多信徒都一心一意,没有一人说他的任何东西是自己的,都是大家公用。 33使徒以大能见证主耶稣复活;众人也都蒙了大恩。 34他们当中没有一个缺乏的,因为凡有田产房屋的都卖了,把所卖的钱拿来, 35放在使徒脚前,照每人所需要的,分给每人。 36有一个利未人,名叫约瑟,使徒称他为巴拿巴巴拿巴翻出来就是安慰之子),生在塞浦路斯 37他有田地,也卖了,把钱拿来,放在使徒脚前。