24

Sự hủy phá thành Giê-ru-sa-lem

1 Năm thứ chín, ngày mồng mười tháng mười, có lời Đức Giê-hô-va phán cho ta rằng: 2 Hỡi con người, hãy ghi chép tên ngày nầy, chính ngày nầy; cũng chính ngày nầy vua Ba-by-lôn đến gần thành Giê-ru-sa-lem. 3 Hãy nói một lời thí dụ cho nhà bạn nghịch ấy, và rằng: Chúa Giê-hô-va phán như vầy: Hãy đặt nồi, hãy đặt, và đổ nước vào. 4 Hãy để những tấm thịt vào, là hết thảy những tấm thịt tốt, những đùi và vai, và làm cho đầy xương rất tốt. 5 Hãy chọn con rất tốt trong bầy, và vì xương chất củi dưới nồi. Hãy làm cho sôi sục sục lên, để nấu xương trong nồi.
6 Vậy nên, Chúa Giê-hô-va phán như vầy: Khốn cho thành hay đổ máu, khốn cho nồi bị ten rét mà ten rét chưa trừ hết! Hãy lấy từ tấm từ tấm ra cho hết, không có bắt thăm. 7 Vì máu mà nó đã đổ ra còn ở giữa nó; nó đã đổ máu ấy trên vầng đá láng bóng; chớ không đổ trên đất đặng cho bụi che lấp đi. 8 Ấy là để làm cho cơn giận nổi lên và báo thù, mà ta đổ máu nó trên vầng đá láng bóng; đến nỗi nó không có thể che đậy được.
9 Vậy nên, Chúa Giê-hô-va phán như vầy: Khốn cho thành hay đổ máu! Ta cũng sẽ chất một đống củi lớn. 10 Hãy chất củi, làm cho lửa hực lên, làm cho rục thịt, cho đặc nước, và cho xương cháy đi. 11 Đoạn, hãy đặt nồi không trên những than lửa đỏ, hầu cho đồng nó cháy lên, cho sự ô uế nó tan ra ở bề trong, và cho ten rét của nó sạch hết. 12 Nó làm việc mệt nhọc; nhưng ten rét quá lắm của nó còn chưa ra khỏi; dầu bỏ ten rét nó vào lửa cũng không ra! 13 Sự ô uế mầy là tà dâm: vì ta đã tẩy sạch mầy và mầy không trở nên sạch, thì mầy sẽ không được chùi sự dơ bẩn của mình nữa, cho đến chừng nào ta đã làm cho cơn giận của ta được yên nghỉ đối với mầy. 14 Ta là Đức Giê-hô-va, ta đã phán; sự đó sẽ xảy đến, và ta sẽ làm thành, ta sẽ không lui đi, không tiếc, không ăn năn. Người ta sẽ xét đoán mầy theo đường lối mầy và theo việc làm mầy, Chúa Giê-hô-va phán vậy.
15 Có lời Đức Giê-hô-va phán cùng ta rằng: 16 Hỡi con người, nầy, thình lình ta sẽ cất khỏi ngươi sự con mắt ngươi ưa thích; nhưng ngươi sẽ chẳng than thở, chẳng khóc lóc, và nước mắt ngươi chẳng chảy ra. 17 Hãy than thầm: chớ phát tang cho những kẻ chết; khá vấn cái khăn trên đầu ngươi; mang giày ở chân ngươi. Chớ che môi lại, và đừng ăn bánh của kẻ khác.
18 Sớm mai ta nói cùng dân sự; đến chiều thì vợ ta chết. Sáng bữa sau ta làm theo như lời đã phán cho ta. 19 Bấy giờ dân sự nói cùng ta rằng: Ngươi không tỏ cho chúng ta về cách ngươi làm như vậy là nghĩa gì sao? 20 Ta trả lời rằng: Có lời Đức Giê-hô-va phán cùng ta rằng: 21 Hãy nói cùng nhà Y-sơ-ra-ên: Chúa Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, ta sẽ làm ô uế nơi thánh ta, là nơi các ngươi lấy làm khoe khoang về quyền năng mình, mắt các ngươi ưa thích, lòng các ngươi thương xót; và những con trai con gái các ngươi mà các ngươi đã để lại, sẽ ngã bởi gươm. 22 Bấy giờ các ngươi sẽ làm như ta đã làm; các ngươi không che môi, không ăn bánh của kẻ khác. 23 Khăn các ngươi sẽ để yên trên đầu, giày các ngươi sẽ mang luôn dưới chân; các ngươi không kêu thương, không khóc lóc; song sẽ bị hao mòn vì cớ tội ác mình, và các ngươi cùng nhau than thở. 24 Ê-xê-chi-ên sẽ là một dấu hiệu cho các ngươi, phàm sự nó đã làm, thì các ngươi cũng sẽ làm. Khi mọi sự đó xảy đến, các ngươi sẽ biết ta là Chúa Giê-hô-va.
25 Hỡi con người, về ngươi thì, ngày nào ta sẽ cất khỏi chúng nó sức mạnh, sự vui mừng, sự vinh hiển, sự ưa thích của mắt chúng nó, sự lòng chúng nó yêu mến, con trai và con gái chúng nó, 26 trong ngày đó sẽ có kẻ trốn đến báo tin cho tai ngươi nghe. 27 Trong ngày đó, miệng ngươi sẽ mở ra cùng một lúc với miệng của kẻ trốn. Ngươi sẽ nói, và không bị câm nữa: ngươi sẽ là một dấu hiệu cho chúng nó, và chúng nó sẽ biết rằng ta là Đức Giê-hô-va.

24

Symbol of the Cooking Pot

1Again, in the ninth year, in the tenth month, on the tenth day of the month, the word of the Lord came to me, saying, 2“Son of man, write down the name of the day, this very day—the king of Babylon started his siege against Jerusalem this very day. 3And utter a parable to the rebellious house, and say to them, ‘Thus says the Lord God:
  “Put on a pot, set it on,
   And also pour water into it.
   4Gather pieces of meat in it,
   Every good piece,
   The thigh and the shoulder.
   Fill it with choice cuts;
   5Take the choice of the flock.
   Also pile fuel bones under it,
   Make it boil well,
   And let the cuts simmer in it.”
6‘Therefore thus says the Lord God:
  “Woe to the bloody city,
   To the pot whose scum is in it,
   And whose scum is not gone from it!
   Bring it out piece by piece,
   On which no lot has fallen.
   7For her blood is in her midst;
   She set it on top of a rock;
   She did not pour it on the ground,
   To cover it with dust.
   8That it may raise up fury and take vengeance,
   I have set her blood on top of a rock,
   That it may not be covered.”
9‘Therefore thus says the Lord God:
  “Woe to the bloody city!
   I too will make the pyre great.
   10Heap on the wood,
   Kindle the fire;
   Cook the meat well,
   Mix in the spices,
   And let the cuts be burned up.
  11“Then set the pot empty on the coals,
   That it may become hot and its bronze may burn,
   Thatits filthiness may be melted in it,
   That its scum may be consumed.
   12She has grown weary with lies,
   And her great scum has not gone from her.
   Let her scum be in the fire!
   13In your filthiness is lewdness.
   Because I have cleansed you, and you were not cleansed,
   You will not be cleansed of your filthiness anymore,
   Till I have caused My fury to rest upon you.
   14I, the Lord, have spoken it;
   It shall come to pass, and I will do it;
   I will not hold back,
   Nor will I spare,
   Nor will I relent;
   According to your ways
   And according to your deeds
   They will judge you,”
   Says the Lord God.’ ”

The Prophet’s Wife Dies

15Also the word of the Lord came to me, saying, 16“Son of man, behold, I take away from you the desire of your eyes with one stroke; yet you shall neither mourn nor weep, nor shall your tears run down. 17Sigh in silence, make no mourning for the dead; bind your turban on your head, and put your sandals on your feet; do not cover your lips, and do not eat man’s bread of sorrow.
18So I spoke to the people in the morning, and at evening my wife died; and the next morning I did as I was commanded.
19And the people said to me, “Will you not tell us what these things signify to us, that you behave so?”
20Then I answered them, “The word of the Lord came to me, saying, 21‘Speak to the house of Israel, “Thus says the Lord God: ‘Behold, I will profane My sanctuary, your arrogant boast, the desire of your eyes, the delight of your soul; and your sons and daughters whom you left behind shall fall by the sword. 22And you shall do as I have done; you shall not cover your lips nor eat man’s bread of sorrow. 23Your turbans shall be on your heads and your sandals on your feet; you shall neither mourn nor weep, but you shall pine away in your iniquities and mourn with one another. 24Thus Ezekiel is a sign to you; according to all that he has done you shall do; and when this comes, you shall know that I am the Lord God.’ ”
25‘And you, son of man—will it not be in the day when I take from them their stronghold, their joy and their glory, the desire of their eyes, and that on which they set their minds, their sons and their daughters: 26that on that day one who escapes will come to you to let you hear it with your ears? 27On that day your mouth will be opened to him who has escaped; you shall speak and no longer be mute. Thus you will be a sign to them, and they shall know that I am the Lord.’ ”