Đức Chúa Jêsus tại Ga-li-lê. – Sự hóa bánh ra nhiều
(Mat 14:13-21; Mac 6:30-44; Lu 9:10-17)
1 Rồi đó, Đức Chúa Jêsus qua bờ bên kia biển Ga-li-lê, là biển Ti-bê-ri-át. 2 Một đoàn dân đông theo Ngài, vì từng thấy các phép lạ Ngài làm cho những kẻ bịnh. 3 Nhưng Đức Chúa Jêsus lên trên núi, ngồi đó với môn đồ. 4 Vả, lễ Vượt qua, là lễ của dân Giu-đa gần tới. 5 Đức Chúa Jêsus ngước mắt lên, thấy một đoàn dân đông đến cùng mình, bèn phán với Phi-líp rằng: Chúng ta sẽ mua bánh ở đâu, để cho dân nầy có mà ăn? 6 Ngài phán điều đó đặng thử Phi-líp, chớ Ngài đã biết điều Ngài sẽ làm rồi. 7 Phi-líp thưa rằng: Hai trăm đơ-ni-ê⚓ bánh không đủ phát cho mỗi người một ít. 8 Một môn đồ, là Anh-rê, em của Si-môn Phi-e-rơ, thưa rằng: 9 Đây có một đứa con trai, có năm cái bánh mạch nha và hai con cá; nhưng đông người dường nầy, thì ngần ấy có thấm vào đâu? 10 Đức Chúa Jêsus bèn phán rằng: Hãy truyền cho chúng ngồi xuống. Vả, trong nơi đó có nhiều cỏ. Vậy, chúng ngồi xuống, số người ước được năm ngàn. 11 Đức Chúa Jêsus lấy bánh, tạ ơn rồi, bèn phân phát cho những kẻ đã ngồi; Ngài cũng lấy cá phát cho chúng nữa, ai muốn bao nhiêu mặc ý. 12 Khi chúng đã ăn được no nê, Ngài phán với môn đồ rằng: Hãy lượm những miếng còn thừa, hầu cho không mất chút nào. 13 Vậy, môn đồ lượm những miếng thừa của năm cái bánh mạch nha, sau khi người ta đã ăn rồi, chứa đầy mười hai giỏ. 14 Những người đó thấy phép lạ Đức Chúa Jêsus đã làm, thì nói rằng: Người nầy thật là đấng tiên tri phải đến thế gian. 15 Bấy giờ Đức Chúa Jêsus biết chúng có ý đến ép Ngài để tôn làm vua, bèn lui ở một mình trên núi.
Đức Chúa Jêsus đi bộ trên mặt biển
(Mat 14:22-33; Mac 6:45-52)
16 Đến chiều, môn đồ xuống nơi bờ biển, 17 và vào trong một chiếc thuyền, sang thẳng bờ bên kia, hướng về thành Ca-bê-na-um. Trời chợt tối, mà Đức Chúa Jêsus còn chưa đến cùng các môn đồ. 18 Gió thổi ào ào, đến nỗi biển động dữ dội. 19 Khi các môn đồ đã chèo ra độ chừng hai mươi lăm hay là ba mươi ếch-ta-đơ,⚓ thấy Đức Chúa Jêsus đi trên mặt biển, gần tới chiếc thuyền, thì sợ hãi. 20 Nhưng Ngài phán rằng: Ấy là ta đây, đừng sợ chi! 21 Bấy giờ, môn đồ muốn rước Ngài vào thuyền; tức thì chiếc thuyền đậu vào bờ, là nơi định đi.
Bánh của sự sống
22 Đoàn dân ở bờ biển bên kia, đã nhận rằng ở đó chỉ có một chiếc thuyền, và Đức Chúa Jêsus không vào thuyền với môn đồ Ngài, chỉ một mình môn đồ đi mà thôi. 23 Qua ngày sau, có mấy chiếc thuyền khác từ thành Ti-bê-ri-át lại gần nơi chúng đã ăn bánh khi Chúa tạ ơn rồi, 24 đoàn dân thấy Đức Chúa Jêsus không ở đó, môn đồ cũng không, bèn vào mấy thuyền kia mà đi qua thành Ca-bê-na-um để tìm Đức Chúa Jêsus. 25 Chúng vừa tìm được Ngài tại bờ bên kia biển, bèn thưa rằng: Lạy thầy, thầy đến đây bao giờ? 26 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, các ngươi tìm ta chẳng phải vì đã thấy mấy phép lạ, nhưng vì các ngươi đã ăn bánh và được no. 27 Hãy làm việc, chớ vì đồ ăn hay hư nát, nhưng vì đồ ăn còn lại đến sự sống đời đời, là thứ Con người sẽ ban cho các ngươi; vì ấy là Con, mà Cha, tức là chính Đức Chúa Trời, đã ghi ấn tín của mình. 28 Chúng thưa rằng: Chúng tôi phải làm chi cho được làm công việc Đức Chúa Trời? 29 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Các ngươi tin Đấng mà Đức Chúa Trời đã sai đến, ấy đó là công việc Ngài. 30 Chúng bèn nói rằng: Thế thì thầy làm phép lạ gì, để cho chúng tôi thấy và tin? Thầy làm công việc gì? 31 Tổ phụ chúng ta đã ăn ma-na trong đồng vắng, theo như lời chép rằng: Ngài đã ban cho họ ăn bánh từ trên trời xuống.⚓32 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, Môi-se chưa hề cho các ngươi bánh từ trên trời đâu; nhưng Cha ta ban cho các ngươi bánh thật, là bánh từ trên trời xuống. 33 Bởi chưng bánh Đức Chúa Trời là bánh từ trên trời giáng xuống, ban sự sống cho thế gian. 34 Chúng thưa rằng: Lạy Chúa, xin ban bánh đó cho chúng tôi luôn luôn! 35 Đức Chúa Jêsus phán rằng: Ta là bánh của sự sống; ai đến cùng ta chẳng hề đói, và ai tin ta chẳng hề khát. 36 Nhưng ta đã nói: Các ngươi đã thấy ta, mà chẳng tin. 37 Phàm những kẻ Cha cho ta sẽ đến cùng ta, kẻ đến cùng ta thì ta không bỏ ra ngoài đâu. 38 Vì ta từ trên trời xuống, chẳng phải để làm theo ý ta, nhưng làm theo ý Đấng đã sai ta đến. 39 Vả, ý muốn của Đấng đã sai ta đến, là hễ sự gì Ngài đã ban cho ta, thì ta chớ làm mất, nhưng ta phải làm cho sống lại nơi ngày sau rốt. 40 Đây là ý muốn của Cha ta, phàm ai nhìn Con và tin Con, thì được sự sống đời đời; còn ta, ta sẽ làm cho kẻ ấy sống lại nơi ngày sau rốt. 41 Nhưng vì Ngài đã phán: Ta là bánh từ trên trời xuống, nên các người Giu-đa lằm bằm về Ngài, 42 mà rằng: Ấy chẳng phải là Jêsus, con của Giô-sép, mà chúng ta đều biết cha mẹ người chăng? Vậy, thể nào người nói được rằng: Ta đã từ trên trời mà xuống? 43 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Các ngươi chớ lằm bằm với nhau. 44 Ví bằng Cha, là Đấng sai ta, không kéo đến, thì chẳng có ai được đến cùng ta, và ta sẽ làm cho người đó sống lại nơi ngày sau rốt. 45 Các sách tiên tri có chép rằng: Ai nấy đều sẽ được Đức Chúa Trời dạy dỗ.⚓ Hễ ai đã nghe Cha và học theo Ngài thì đến cùng ta. 46 Ấy chẳng phải kẻ nào đã từng thấy Cha, trừ ra Đấng từ Đức Chúa Trời mà đến; Đấng ấy đã thấy Cha. 47 Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, hễ ai tin thì được sự sống đời đời. 48 Ta là bánh của sự sống. 49 Tổ phụ các ngươi đã ăn ma-na trong đồng vắng, rồi cũng chết. 50 Đây là bánh từ trời xuống, hầu cho ai ăn chẳng hề chết. 51 Ta là bánh hằng sống từ trên trời xuống; nếu ai ăn bánh ấy, thì sẽ sống vô cùng; và bánh mà ta sẽ ban cho vì sự sống của thế gian tức là thịt ta. 52 Bởi đó, các người Giu-đa cãi lẽ với nhau, mà rằng: Lẽ nào người nầy lấy thịt mình cho chúng ta ăn sao? 53 Đức Chúa Jêsus bèn phán cùng họ rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, nếu các ngươi không ăn thịt của Con người, cùng không uống huyết Ngài, thì chẳng có sự sống trong các ngươi đâu. 54 Ai ăn thịt và uống huyết ta thì được sự sống đời đời; nơi ngày sau rốt, ta sẽ khiến người đó sống lại. 55 Vì thịt ta thật là đồ ăn, huyết ta thật là đồ uống. 56 Người nào ăn thịt ta và uống huyết ta, thì ở trong ta, và ta ở trong người. 57 Như Cha, là Đấng hằng sống, đã sai ta đến, và ta sống bởi Cha; cũng một thể ấy, người nào ăn ta, sẽ sống bởi ta vậy. 58 Đây là bánh từ trên trời xuống. Bánh đó chẳng phải như ma-na mà tổ phụ các ngươi đã ăn,… rồi cũng chết; kẻ nào ăn bánh nầy sẽ sống đời đời. 59 Đức Chúa Jêsus phán những điều đó lúc dạy dỗ trong nhà hội tại thành Ca-bê-na-um. 60 Có nhiều môn đồ nghe Ngài, thì nói rằng: Lời nầy thật khó; ai nghe được? 61 Nhưng Đức Chúa Jêsus tự mình biết môn đồ lằm bằm về việc đó, bèn phán rằng: Điều đó xui các ngươi vấp phạm sao? 62 Vậy, nếu các ngươi thấy Con người lên nơi Ngài vốn ở khi trước thì thể nào? 63 Ấy là thần linh làm cho sống, xác thịt chẳng ích chi. Những lời ta phán cùng các ngươi đều là thần linh và sự sống. 64 Song trong vòng các ngươi có kẻ không tin. Vì Đức Chúa Jêsus biết từ ban đầu, ai là kẻ không tin, ai là kẻ sẽ phản Ngài. 65 Ngài lại phán rằng: Chính vì cớ đó, mà ta đã nói cùng các ngươi rằng nếu Cha chẳng ban cho, thì chẳng ai tới cùng ta được.
Phi-e-rơ xưng Chúa ra
66 Từ lúc ấy, có nhiều môn đồ Ngài trở lui, không đi với Ngài nữa. 67 Đức Chúa Jêsus phán cùng mười hai sứ đồ rằng: Còn các ngươi, cũng muốn lui chăng? 68 Si-môn Phi-e-rơ thưa rằng: Lạy Chúa, chúng tôi đi theo ai? Chúa có những lời của sự sống đời đời;⚓69 chúng tôi đã tin, và nhận biết rằng Chúa là Đấng Thánh của Đức Chúa Trời. 70 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Ta há chẳng đã chọn các ngươi là mười hai sứ đồ sao? Mà một người trong các ngươi là quỉ! 71 Vả, Ngài nói về Giu-đa con Si-môn Ích-ca-ri-ốt; vì chính hắn là một trong mười hai sứ đồ, sau sẽ phản Ngài.
6
Chúa đãi 5.000 người ăn bánh
1Sau đó, Chúa Giê-xu xuống thuyền qua bên kia biển Ga-li-lê (cũng gọi là biển Thi-be). 2Một đoàn dân đông theo Chúa vì được xem Chúa làm phép lạ, chữa lành bệnh tật. 3Chúa lên một ngọn đồi, ngồi giữa các môn đệ. 4Hôm ấy gần đến lễ Vượt qua của người Do-thái. 5Nhìn đoàn dân đông đảo đang chen chúc nhau đến gần, Chúa hỏi Phi-líp: “Chúng ta mua thức ăn tại đâu để đãi đồng bào?”⚓6(Chúa chỉ muốn thử Phi-líp, vì Ngài đã có dự định). 7Phi-líp thưa: “Đem cả gia tài⚓ mua thức ăn, cũng không đủ chia cho mỗi người một ít.” 8Anh-rê, em Si-môn Phê-rơ, báo cáo: 9“Có cậu bé đem theo năm ổ bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng chằng thấm gì với đám dân đông đảo này!” 10Chúa bảo: “Các con cứ cho đồng bào ngồi xuống!” Mọi người chia nhau ngồi trên các bãi cỏ, riêng số đàn ông đã lên đến năm ngàn.11Chúa Giê-xu cầm bánh, tạ ân Thượng Đế và chia cho mỗi người, rồi đem cá phân phát, ai muốn ăn bao nhiêu tùy thích. 12Khi dân chúng no nê rồi, Chúa dặn các môn đệ: “Các con đi nhặt những mẩu bánh dân chúng ăn còn thừa, đừng bỏ phí!” 13Họ vâng lời đi lượm bánh thừa, đựng đầy mười hai giỏ. 14Nhân dân thấy phép lạ ấy đều bảo nhau: “Đây đúng là Vị Lãnh tụ⚓ chúng ta đang mong đợi.” 15Thấy họ sắp tạo áp lực đưa Ngài lên làm vua, Chúa liền bỏ đi, một mình leo lên núi cao.
Chúa đi bộ trên mặt biển
16Chiều hôm ấy, các môn đệ đến bờ biển chờ Chúa. 17Trời đã tối mà Chúa vẫn chưa đến. Họ xuống thuyền, định sang thành phố Ca-bê-nam. 18Mặt biển nổi sóng cồn vì gió thổi mạnh. 19Chèo đi được năm, sáu cây số, các môn đệ bỗng thấy Chúa đi trên mặt biển, đến gần thuyền, tất cả đều khiếp sợ. 20Nhưng Chúa gọi họ và bảo: “Ta đây, đừng sợ!” 21Lúc ấy, họ mới dám rước Chúa lên thuyền. Con thuyền lập tức cập bến Ca-bê-nam, đúng chỗ họ muốn đi. 22Sáng hôm sau, đoàn dân bên kia bờ biển nhìn sang, chỉ thấy chiếc thuyền của các môn đệ Chúa, vì lúc thuyền rời bến, không có Chúa đi theo. 23Lúc ấy, có mấy chiếc thuyền từ cảng Thi-be đến đậu gần chỗ Chúa đãi dân chúng ăn bánh hôm trước. 24Thấy bên bờ này không có Chúa, các môn đệ Chúa cũng đã đi rồi, đoàn dân xuống thuyền qua Ca-bê-nam tìm Chúa.
Bánh Hằng sống
25Gặp Chúa bên bờ biển, họ hỏi: “Thầy đến đây bao giờ?” 26Chúa đáp: “Thật ra anh em tìm tôi không phải vì tin tôi sau khi thấy tôi làm phép lạ, nhưng vì được ăn bánh no nê thỏa thích. 27Đừng nhọc công tìm kiếm⚓ thức ăn dễ hư nát nhưng hãy tìm thực phẩm đem lại sự sống vĩnh cửu mà Chúa Cứu Thế cung cấp cho loài người. Chính vì mục đích ấy mà Thượng Đế sai tôi xuống trần gian.” 28Họ hỏi: “Chúng tôi phải làm gì cho đẹp ý Thượng Đế?”⚓ 29Chúa đáp: “Tin Sứ giả của Thượng Đế là làm theo ý Thượng Đế .” 30Họ thắc mắc: “Thầy làm phép lạ gì cho chúng tôi thấy, rồi mới tin được Thầy là Sứ giả của Thượng Đế chứ! Thầy làm gì đây? 31Mai-sen đã cung cấp bánh ma-na⚓ cho tổ phụ chúng tôi trong sa mạc, như Thánh kinh đã ghi: ‘Mai-sen cho họ ăn bánh từ trời rơi xuống’.” 32Chúa giải thích: “Thật ra không phải Mai-sen, nhưng chính Cha tôi đã cho họ ăn bánh từ trời. 33Ngày nay, bánh của Thượng Đế là Sứ giả từ trời xuống, đem lại cho nhân loại⚓ sự sống vĩnh cửu.” 34Họ yêu cầu: “Thưa Thầy, xin Thầy cho chúng tôi bánh ấy hằng ngày.” 35Chúa Giê-xu đáp: “Tôi là Bánh hằng sống. Ai đến cùng tôi chẳng bao giờ đói, ai tin tôi chẳng bao giờ khát. 36Như tôi đã nói: ‘Anh em thấy tôi nhưng không chịu tin’. 37Người nào Thượng Đế dành cho tôi sẽ đến với tôi. Người đến với tôi chẳng bao giờ bị tôi xua đuổi. 38Tôi từ trời xuống, không phải để làm theo ý mình, nhưng để thực hiện ý muốn của Đấng sai tôi. 39Ngài muốn tôi bảo vệ tất cả những người Ngài giao, không để một ai thất lạc, rồi cho họ sống lại trong ngày cuối cùng.40Cha tôi muốn tất cả những người hướng về tôi và tin cậy tôi đều được sự sống vĩnh cửu và được sống lại trong ngày cuối cùng.” 41Người Do-thái lẩm bẩm trách Chúa vì Ngài tự xưng là “Bánh từ trời.” 42Họ bắt bẻ: “Ông ấy chẳng phải là Giê-xu, con trai Giô-sép sao? Cha mẹ, ông bà là ai, chúng ta đều biết cả! Thế mà ông ấy dám nói mình từ trời xuống!” 43Chúa Giê-xu bảo họ: ‘Anh em đừng lẩm bẩm với nhau nữa! 44Chẳng một người nào đến với tôi nếu không được Cha tôi⚓ thu hút. Người đến với tôi sẽ được tôi cho sống lại trong ngày cuối cùng. 45Sách tiên tri Ê-sa đã ghi: ‘Họ sẽ được Thượng Đế dạy dỗ.’ Hễ ai nghe lời Thượng Đế và chịu Ngài dạy dỗ đều đến với tôi. 46Chẳng có người nào nhìn thấy Thượng Đế ngoại trừ tôi là Sứ giả của Ngài. 47“Tôi nói quả quyết với anh em: Ai tin tôi sẽ được sự sống vĩnh cửu. 48Tôi là Bánh hằng sống. 49Tổ phụ anh em ăn bánh ma-na trong sa mạc rồi cũng chết. 50Nhưng tôi là Bánh từ trời xuống, ai ăn Bánh này chẳng bao giờ chết. 51Tôi là Bánh hằng sống từ trời xuống, ai ăn Bánh này sẽ được sự sống đời đời. Bánh cứu sống nhân loại chính là thân thể tôi.” 52Người Do-thái cãi nhau: “Làm sao ông này cắt thịt mình cho chúng ta ăn được?” 53Chúa Giê-xu nhắc lại: “Tôi nói quả quyết, nếu không ăn thịt và uống máu Chúa Cứu Thế,⚓ anh em không có sự sống thật. 54Ai ăn thịt tôi và uống máu tôi sẽ được sự sống vĩnh cửu; tôi sẽ khiến người ấy sống lại trong ngày cuối cùng.55Vì thịt tôi là thức ăn thật, máu tôi là nước uống thật. 56Ai ăn thịt tôi và uống máu tôi là người sống trong tôi và tôi sống trong người ấy. 57“Như Cha Hằng sống (là Đấng sai tôi xuống đời) làm Nguồn sống cho tôi, tôi cũng làm Nguồn Sống cho người nào tiếp nhận tôi. 58Tôi là Bánh từ trời xuống, khác hẳn thứ bánh tổ phụ anh em đã ăn. Ai ăn Bánh này sẽ được sống đời đời.” 59Chúa Giê-xu giảng dạy những lời ấy trong hội trường Do-thái tại Ca-bê-nam.
Lời Hằng sống
60Nhiều môn đệ phàn nàn: “Lời Chúa vừa dạy khó quá, ai hiểu nổi!” 61Nghe các môn đệ than phiền, Chúa liền hỏi: “Các con bất mãn⚓ vì những lời ta dạy sao? 62Các con sẽ nghĩ thế nào nếu thấy ta trở về Thiên đàng? 63Thánh Linh truyền sức sống mới, xác thịt chẳng làm chi được. Lời ta dạy biểu hiện Thánh Linh và đầy sức sống. 64Nhưng trong các con vẫn có người ngoan cố không tin.” Chúa đã biết từ đầu ai cứng cỏi không tin, và ai sẽ phản Ngài. 65Chúa dạy tiếp: “Vì thế ta đã bảo các con: nếu Cha ta không cho, chẳng ai đến cùng ta được.” 66Từ đó, nhiều môn đệ bỏ cuộc, không theo Ngài nữa. 67Chúa hỏi mười hai sứ đồ: “Còn các con muốn bỏ ta không?” 68Si-môn Phê-rơ thưa: “Thưa Chúa, chúng con sẽ đi theo ai? Chúa đem lại cho chúng con Đạo sống vĩnh cửu. 69Chúng con đã tin Chúa và biết Chúa là Đấng Thánh của Thượng Đế.” 70Chúa Giê-xu đáp: “Ta lựa chọn có mười hai người thân tín, mà một người đã thành ác quỷ!” 71Chúa muốn nói về Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, con Si-môn, một sứ đồ sẽ phản Chúa sau này.