4

  1“If you will return, O Israel,” says the Lord,
   “Return to Me;
   And if you will put away your abominations out of My sight,
   Then you shall not be moved.
   2And you shall swear, ‘The Lord lives,’
   In truth, in judgment, and in righteousness;
   The nations shall bless themselves in Him,
   And in Him they shall glory.”
3For thus says the Lord to the men of Judah and Jerusalem:
  “Break up your fallow ground,
   And do not sow among thorns.
   4Circumcise yourselves to the Lord,
   And take away the foreskins of your hearts,
   You men of Judah and inhabitants of Jerusalem,
   Lest My fury come forth like fire,
   And burn so that no one can quench it,
   Because of the evil of your doings.”

An Imminent Invasion

5Declare in Judah and proclaim in Jerusalem, and say:
  “Blow the trumpet in the land;
   Cry, ‘Gather together,’
   And say, ‘Assemble yourselves,
   And let us go into the fortified cities.’
   6Set up the standard toward Zion.
   Take refuge! Do not delay!
   For I will bring disaster from the north,
   And great destruction.”
   7The lion has come up from his thicket,
   And the destroyer of nations is on his way.
   He has gone forth from his place
   To make your land desolate.
   Your cities will be laid waste,
   Without inhabitant.
   8For this, clothe yourself with sackcloth,
   Lament and wail.
   For the fierce anger of the Lord
   Has not turned back from us.
  9“And it shall come to pass in that day,” says the Lord,
   “That the heart of the king shall perish,
   And the heart of the princes;
   The priests shall be astonished,
   And the prophets shall wonder.”
  10Then I said, “Ah, Lord God!
   Surely You have greatly deceived this people and Jerusalem,
   Saying, ‘You shall have peace,’
   Whereas the sword reaches to the heart.”
  11At that time it will be said
   To this people and to Jerusalem,
   “A dry wind of the desolate heights blows in the wilderness
   Toward the daughter of My people—
   Not to fan or to cleanse—
   12A wind too strong for these will come for Me;
   Now I will also speak judgment against them.”
  13“Behold, he shall come up like clouds,
   And his chariots like a whirlwind.
   His horses are swifter than eagles.
   Woe to us, for we are plundered!”
  14O Jerusalem, wash your heart from wickedness,
   That you may be saved.
   How long shall your evil thoughts lodge within you?
   15For a voice declares from Dan
   And proclaims affliction from Mount Ephraim:
   16“Make mention to the nations,
   Yes, proclaim against Jerusalem,
   That watchers come from a far country
   And raise their voice against the cities of Judah.
   17Like keepers of a field they are against her all around,
   Because she has been rebellious against Me,” says the Lord.
   18“Your ways and your doings
   Have procured these things for you.
   This is your wickedness,
   Because it is bitter,
   Because it reaches to your heart.”

Sorrow for the Doomed Nation

  19O my soul, my soul!
   I am pained in my very heart!
   My heart makes a noise in me;
   I cannot hold my peace,
   Because you have heard, O my soul,
   The sound of the trumpet,
   The alarm of war.
   20Destruction upon destruction is cried,
   For the whole land is plundered.
   Suddenly my tents are plundered,
   And my curtains in a moment.
   21How long will I see the standard,
   And hear the sound of the trumpet?
  22“For My people are foolish,
   They have not known Me.
   They are silly children,
   And they have no understanding.
   They are wise to do evil,
   But to do good they have no knowledge.”
  23I beheld the earth, and indeed it waswithout form, and void;
   And the heavens, they had no light.
   24I beheld the mountains, and indeed they trembled,
   And all the hills moved back and forth.
   25I beheld, and indeed there was no man,
   And all the birds of the heavens had fled.
   26I beheld, and indeed the fruitful land was a wilderness,
   And all its cities were broken down
   At the presence of the Lord,
   By His fierce anger.
27For thus says the Lord:
  “The whole land shall be desolate;
   Yet I will not make a full end.
   28For this shall the earth mourn,
   And the heavens above be black,
   Because I have spoken.
   I have purposed and will not relent,
   Nor will I turn back from it.
   29The whole city shall flee from the noise of the horsemen and bowmen.
   They shall go into thickets and climb up on the rocks.
   Every city shall be forsaken,
   And not a man shall dwell in it.
  30“And when you are plundered,
   What will you do?
   Though you clothe yourself with crimson,
   Though you adorn yourself with ornaments of gold,
   Though you enlarge your eyes with paint,
   In vain you will make yourself fair;
   Your lovers will despise you;
   They will seek your life.
  31“For I have heard a voice as of a woman in labor,
   The anguish as of her who brings forth her first child,
   The voice of the daughter of Zion bewailing herself;
   She spreads her hands, saying,
   ‘Woe is me now, for my soul is weary
   Because of murderers!’

4

Lời khuyên bảo và cảnh cáo

1Đức Giê-hô-va phán:
  “Hỡi Y-sơ-ra-ên, nếu ngươi trở về,
   Nếu ngươi trở về với Ta,
  Nếu ngươi dẹp bỏ những việc ghê tởm khỏi mặt Ta,
   Và không dao động nữa,
  2Nếu ngươi nhân danh ‘Đức Giê-hô-va hằng sống’
   Mà thề cách trung thực, ngay thẳng và công chính,
  Thì các nước sẽ được Ngài ban phước
   Và được vinh hiển trong Ngài.”
3Đức Giê-hô-va phán với người Giu-đa và dân thành Giê-ru-sa-lem thế nầy:
  “Hãy vỡ đất hoang,
   Đừng gieo trồng trong gai gốc.
  4Hỡi người Giu-đa và dân cư thành Giê-ru-sa-lem,
   Hãy cắt bì chính mình vì Đức Giê-hô-va,
   Cắt bỏ dương bì khỏi lòng dạ các ngươi!
  Nếu không, cơn giận Ta sẽ phừng lên như lửa,
   Thiêu đốt các ngươi, không ai dập tắt được,
   Vì việc ác các ngươi đã làm.”

5Hãy loan báo trong Giu-đa và công bố trong Giê-ru-sa-lem rằng:
  “Hãy thổi kèn khắp đất.
   Hãy kêu lớn tiếng rằng:
  ‘Nào, chúng ta hãy tập hợp lại
   Và trốn vào các thành kiên cố!’
  6Hãy giương cờ hướng về Si-ôn!
   Hãy trốn đi, đừng dừng lại!
  Vì Ta sẽ đem đến một tai họa từ phương bắc,
   Một sự tàn phá khủng khiếp.
  7Sư tử đã ra từ rừng rậm,
   Kẻ hủy diệt các nước đã lên đường,
   Đã rời khỏi chỗ nó,
  Để làm cho đất nước ngươi hoang tàn;
   Các thành của ngươi hoang phế
   Không còn một bóng người.
  8Vì thế, hãy quấn vải sô vào người
   Khóc lóc kêu van,
  Vì cơn thịnh nộ của Đức Giê-hô-va
   Chưa lìa khỏi chúng ta đâu.”

9Đức Giê-hô-va phán:
  “Trong ngày đó, vua chúa và giới lãnh đạo đều mất tinh thần;
   Các thầy tế lễ kinh hoàng,
   Các nhà tiên tri sửng sốt.”
10Tôi liền thưa: “Ôi! Lạy Chúa Giê-hô-va! Thật Ngài đã gạt dân nầy và Giê-ru-sa-lem rồi. Ngài hứa: ‘Các ngươi sẽ được bình an,’ thế mà gươm đang kề cổ!”
11Bấy giờ sẽ có lời nói với dân nầy và Giê-ru-sa-lem rằng: “Một ngọn gió nóng từ các đồi trọc trong hoang mạc sẽ thổi trên con gái dân Ta, không phải để rê hay sảy lúa, 12nhưng là một cơn gió rất mạnh thổi đến theo lệnh Ta cho các việc đó. Bấy giờ chính Ta sẽ tuyên phạt chúng.”

  13Nầy, nó sẽ kéo đến như đám mây,
   Chiến xa nó như cơn lốc,
  Ngựa chiến của nó nhanh hơn đại bàng.
   Khốn cho chúng tôi vì chúng tôi bị diệt mất!
  14Hỡi Giê-ru-sa-lem, hãy tẩy sạch gian ác trong lòng ngươi,
   Để ngươi được cứu.
  Ngươi còn dung túng những ý tưởng xấu xa trong lòng
   Cho đến bao giờ?
  15Vì có tiếng loan báo từ đất Đan,
   Và công bố tai ương từ núi Ép-ra-im.
  16“Hãy truyền cho các nước!
   Hãy báo cho Giê-ru-sa-lem rằng:
  ‘Những kẻ vây hãm từ phương xa đến,
   Chúng hò hét chống lại các thành Giu-đa.
  17Chúng bao vây Giê-ru-sa-lem như người giữ ruộng;
   Vì thành ấy đã phản loạn với Ta.’”

  18“Đường lối và việc làm của ngươi
   Đã gây ra cho ngươi mọi điều ấy.
  Đó là kết cục bất hạnh của ngươi, thật cay đắng!
   Cay đắng tận tâm can.”

  19Ôi! Nỗi đau của tôi, nỗi đau của tôi,
   Nỗi quặn thắt trong lòng!
  Tâm hồn tôi bối rối;
   Tôi không thể nín lặng.
  Linh hồn ơi, ta đã nghe tiếng kèn
   Và tiếng hò xung trận!
  20Tai ương dồn dập tai ương,
   Khắp xứ hoang tàn.
  Lều trại tôi thình lình bị phá hủy,
   Màn trướng tả tơi trong phút chốc.
  21Tôi còn phải nhìn thấy cờ
   Và nghe tiếng kèn của quân thù cho đến bao giờ?

  22“Dân Ta thật dại dột,
   Chúng chẳng nhận biết Ta.
  Đó là những đứa con khờ dại,
   Thiếu hiểu biết,
  Khéo làm điều ác,
   Nhưng không biết làm điều thiện.”

  23Tôi nhìn trái đất, kìa, không có hình dạng và trống rỗng;
   Tôi xem các tầng trời thì không có ánh sáng.
  24Tôi nhìn lên các núi, chúng đều rúng động,
   Mọi đồi cao đều lung lay.
  25Tôi nhìn quanh, không một bóng người,
   Tất cả chim trời đều trốn biệt tăm.
  26Tôi thấy, kìa, đất màu mỡ đã trở thành hoang mạc,
   Tất cả các thành đều bị hủy phá trước mặt Đức Giê-hô-va,
   Trước cơn thịnh nộ của Ngài.
27Đức Giê-hô-va phán:
  “Khắp đất sẽ hoang vu,
   Nhưng Ta không tiêu diệt đến cùng.
  28Vì thế, mặt đất sẽ sầu thảm,
   Bầu trời sẽ tăm tối;
  Vì Ta đã phán, đã định,
   Thì không đổi ý, chẳng rút lời.”

  29Khi nghe tiếng của kỵ binh và lính bắn cung,
   Mọi thành đều chạy trốn;
  Kẻ chui vào bụi cây, người trèo lên các hẻm đá;
   Mọi thành đều bị bỏ hoang,
   Không một ai cư ngụ.
  30Còn ngươi, hỡi kẻ bị diệt vong, ngươi sẽ làm gì?
   Dù ngươi có mặc áo màu tím, đeo trang sức bằng vàng,
   Lấy mực vẽ mắt mình cho to,
  Trang điểm cho đẹp, cũng chẳng ích lợi gì.
   Các tình nhân ngươi cũng khinh ngươi,
   Tìm cách sát hại ngươi.
  31Vì tôi nghe tiếng kêu la như tiếng đàn bà chuyển dạ,
   Tiếng rên rỉ như tiếng sản phụ sinh con so.
  Đó là tiếng của con gái Si-ôn thở hổn hển
   Và dang tay than khóc:
  “Khốn khổ cho tôi!
   Tôi ngất lịm trước mặt bọn giết người!”