12

Ví dụ về người làm vườn nho

(Mat 21:33-46; Lu 20:9-19)

1 Đức Chúa Jêsus khởi phán thí dụ cùng họ rằng: Một người kia trồng vườn nho, rào chung quanh, ở trong đào một cái hầm ép rượu, và dựng một cái tháp; đoạn, cho mấy người làm nghề trồng nho thuê, mà lìa bổn xứ. 2 Tới mùa, chủ vườn sai một đầy tớ đến cùng bọn trồng nho, đặng thâu lấy phần hoa lợi vườn nho nơi tay họ. 3 Nhưng họ bắt đầy tớ mà đánh, rồi đuổi về tay không. 4 Người lại sai một đầy tớ khác đến; nhưng họ đánh đầu nó và chưởi rủa nữa. 5 Người còn sai đứa khác đến, thì họ giết đi; lại sai nhiều đứa khác nữa, đứa thì bị họ đánh, đứa thì bị họ giết. 6 Chủ vườn còn đứa con trai một rất yêu dấu, bèn sai đi lần cuối cùng, mà nói rằng: Chúng nó sẽ kính vì con ta! 7 Nhưng bọn trồng nho đó bàn với nhau rằng: Thằng nầy là con kế tự; hè, ta hãy giết nó, thì phần gia tài nó sẽ về chúng ta. 8 Họ bắt con trai ấy giết đi, ném ra ngoài vườn nho. 9 Vậy thì chủ vườn nho sẽ làm thế nào? Người sẽ đến giết bọn trồng nho đó, rồi lấy vườn nho lại mà cho người khác. 10 Các ngươi há chưa đọc lời Kinh thánh nầy:
 Hòn đá bị thợ xây nhà bỏ ra,
 Đã trở nên đá góc nhà;
11 Ấy là công việc của Chúa,
 Và là việc rất lạ trước mắt chúng ta,
 hay sao?
12 Những người đó bèn tìm cách bắt Ngài, vì biết rõ rằng Ngài phán thí dụ ấy chỉ về mình; song sợ dân chúng, nên bỏ Ngài mà đi.

Đức Chúa Trời và Sê-sa

(Mat 22:15-22; Lu 20:20-26)

13 Kế đó, họ sai mấy người thuộc về phe Pha-ri-si và đảng Hê-rốt đến, để bắt lỗi Ngài trong lời nói. 14 Vậy, mấy người ấy đến, thưa Ngài rằng: Lạy thầy, chúng tôi biết thầy là người thật, không sợ gì ai; vì thầy không xem bề ngoài người ta, nhưng dạy đạo Đức Chúa Trời theo mọi lẽ thật. Có nên nộp thuế cho Sê-sa hay không? Chúng tôi phải nộp hay là không nộp? 15 Nhưng Ngài biết sự giả hình của họ, thì phán rằng: Các ngươi thử ta làm chi? Hãy đem cho ta xem một đồng đơ-ni-ê. 16 Họ đem cho Ngài một đồng, Ngài bèn phán rằng: Hình và hiệu nầy của ai? Họ trả lời rằng: Của Sê-sa. 17 Đức Chúa Jêsus phán rằng: Vật chi của Sê-sa hãy trả lại cho Sê-sa, còn vật chi của Đức Chúa Trời hãy trả lại cho Đức Chúa Trời. Họ đều lấy làm lạ về Ngài.

Sự sống lại

(Mat 22:23-33; Lu 20:27-40)

18 Các người Sa-đu-sê, là những kẻ vẫn nói rằng không có sự sống lại, đến gần mà hỏi Ngài rằng: 19 Thưa thầy, Môi-se đã ban cho chúng tôi luật nầy: Nếu một người kia có anh em qua đời, để vợ lại, không con, thì người kia phải lấy vợ góa đó đặng nối dòng dõi cho anh em mình. 20 Vả, có bảy anh em. Người thứ nhứt cưới vợ, rồi chết, không có con. 21 Người thứ hai lấy vợ góa ấy, sau chết, cũng không có con; rồi đến người thứ ba cũng vậy. 22 Trong bảy người, chẳng ai để con lại. Sau hết, người đàn bà cũng chết. 23 Lúc sống lại, đàn bà đó là vợ ai trong bảy anh em? Vì hết thảy đều đã lấy người làm vợ. 24 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Há chẳng phải các ngươi lầm, vì không biết Kinh thánh, cũng không hiểu quyền phép Đức Chúa Trời sao? 25 Vì đến lúc người ta từ kẻ chết sống lại, thì chẳng cưới vợ, chẳng lấy chồng; nhưng các người sống lại đó ở như thiên sứ trên trời vậy. 26 Còn về những người chết được sống lại, thì trong sách Môi-se có chép lời Đức Chúa Trời phán cùng người trong bụi gai rằng: Ta là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, Đức Chúa Trời của Gia-cốp, các ngươi há chưa đọc đến sao? 27 Ngài chẳng phải là Đức Chúa Trời của kẻ chết, mà là của kẻ sống! Thật các ngươi lầm to.

Tóm tắt về luật pháp

(Mat 22:34-40; Lu 10:25-28)

28 Bấy giờ, có một thầy thông giáo nghe Chúa và người Sa-đu-sê biện luận với nhau, biết Đức Chúa Jêsus đã khéo đáp, bèn đến gần hỏi Ngài rằng: Trong các điều răn, điều nào là đầu hết? 29 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Nầy là điều đầu nhứt: Hỡi Y-sơ-ra-ên, hãy nghe, Chúa, Đức Chúa Trời chúng ta, là Chúa có một. 30 Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn, hết sức mà kính mến Chúa là Đức Chúa Trời ngươi. 31 Nầy là điều thứ hai: Ngươi phải yêu kẻ lân cận như mình. Chẳng có điều răn nào lớn hơn hai điều đó. 32 Thầy thông giáo trả lời rằng: Thưa thầy, thầy nói phải, hợp lý lắm, thật Đức Chúa Trời là có một, ngoài Ngài chẳng có Chúa nào khác nữa; 33 thật phải kính mến Chúa hết lòng, hết trí, hết sức, và yêu kẻ lân cận như mình, ấy là hơn mọi của lễ thiêu cùng hết thảy các của lễ. 34 Đức Chúa Jêsus thấy người trả lời như người khôn, thì phán rằng: Ngươi chẳng cách xa nước Đức Chúa Trời đâu. Rồi không ai dám hỏi Ngài nữa.

Đấng Christ, con vua Đa-vít

(Mat 22:41-46; Lu 20:41-44)

35 Đức Chúa Jêsus đương dạy dỗ trong đền thờ, bèn cất tiếng phán những lời nầy: Sao các thầy thông giáo nói Đấng Christ là con Đa-vít? 36 Chính Đa-vít đã cảm Đức Thánh Linh mà nói rằng:
 Chúa phán cùng Chúa tôi:
 Hãy ngồi bên hữu ta,
 Cho đến chừng nào ta để kẻ thù nghịch ngươi làm bệ dưới chân ngươi.
37 Vì chính Đa-vít xưng Ngài bằng Chúa, thì lẽ nào Ngài là con vua ấy? Đoàn dân đông vui lòng mà nghe Ngài.

Lời trách các thầy thông giáo

(Mat 23:1-36; Lu 20:45-47)

38 Trong lúc dạy dỗ, Ngài lại phán rằng: Hãy giữ mình về các thầy thông giáo, là kẻ ưa mặc áo dài đi chơi, thích người ta chào mình giữa chợ. 39 muốn ngôi cao nhứt trong các nhà hội cùng trong các đám tiệc, 40 nuốt các nhà đàn bà góa, mà làm bộ đọc lời cầu nguyện dài. Họ sẽ bị phạt càng nặng hơn nữa.

Đàn bà góa dâng của

(Lu 21:1-4)

41 Đức Chúa Jêsus ngồi đối ngang cái rương đựng tiền dâng, coi dân chúng bỏ tiền vào thể nào. 42 Có lắm người giàu bỏ nhiều tiền; cũng có một mụ góa nghèo kia đến bỏ hai đồng tiền ăn một phần tư xu. 43 Ngài bèn kêu môn đồ mà phán rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, mụ góa nghèo nầy đã bỏ tiền vào rương nhiều hơn hết thảy những người đã bỏ vào. 44 Vì mọi kẻ khác lấy của dư mình bỏ vào, còn mụ nầy nghèo cực lắm, đã bỏ hết của mình có, là hết của có để nuôi mình.

12

恶园户的比喻

(太21.33-46;路20.9-19)

1耶稣就用比喻对他们说:“有人开垦了一个葡萄园,四周围上篱笆,挖了一个榨酒池,盖了一座守望楼,租给园户,就出外远行去了。 2到了时候,他打发一个仆人到园户那里,要向他们收葡萄园的果子。 3他们拿住他,打了他,叫他空手回去。 4园主再打发一个仆人到他们那里。他们打伤他的头,并且侮辱他。 5园主又打发一个仆人去,他们就杀了他。以后又打发好些仆人去,有的被他们打了,有的被他们杀了。 6园主还有一位,是他的爱子,最后又打发他去,说:‘他们会尊敬我的儿子。’ 7那些园户却彼此说:‘这是承受产业的。来,我们杀了他,产业就归我们了!’ 8于是他们拿住他,杀了他,把他扔出葡萄园。 9这样,葡萄园主要怎么做呢?他要来除灭那些园户,将葡萄园转给别人。
  10-11‘匠人所丢弃的石头
  已作了房角的头块石头。
  这是主所做的,
  在我们眼中看为奇妙。’
这经文你们没有念过吗?”
12他们看出这比喻是指着他们说的,就想要捉拿他,但是惧怕众人,于是离开他走了。

纳税给凯撒的问题

(太22.15-22;路20.19-26)

13后来,他们打发几个法利赛人和希律党人到耶稣那里,要用他自己的话陷害他。 14他们来了,就对他说:“老师,我们知道你是诚实的,无论谁你都一视同仁;因为你不看人的面子,而是诚诚实实传上帝的道。纳税给凯撒合不合法? 15我们该不该纳?”耶稣知道他们的虚伪,就对他们说:“你们为什么试探我?拿一个银币来给我看。” 16他们就拿了来。耶稣问他们:“这像和这名号是谁的?”他们对他说:“是凯撒的。” 17耶稣对他们说:“凯撒的归凯撒;上帝的归上帝。”他们对他非常惊讶。

复活的问题

(太22.23-33;路20.27-40)

18撒都该人来见耶稣。他们说没有复活这回事,于是问耶稣: 19“老师,摩西为我们写下这话:‘某人的哥哥若死了,撇下妻子,没有孩子,他该娶哥哥的妻子,为哥哥生子立后。’ 20那么,有兄弟七人,第一个娶了妻,死了,没有留下孩子。 21第二个娶了她,也死了,没有留下孩子。第三个也是这样。 22那七个人都没有留下孩子。最后,那妇人也死了。 23在复活的时候,她是哪一个的妻子呢?因为他们七个人都娶过她。” 24耶稣说:“你们错了,不正是因为不明白圣经,也不知道上帝的大能吗? 25当人从死人中复活后,也不娶也不嫁,而是像天上的天使一样。 26论到死人复活,你们没有念过摩西书中《荆棘篇》上所记载的吗?上帝对摩西说:‘我是亚伯拉罕的上帝,以撒的上帝,雅各的上帝。’ 27上帝不是死人的上帝,而是活人的上帝。你们是大错了。”

最大的诫命

(太22.34-40;路10.25-28)

28有一个文士来,听见他们的辩论,知道耶稣回答得好,就问他说:“诫命中哪一条是第一呢?” 29耶稣回答:“第一是:‘以色列啊,你要听,主—我们的上帝是独一的主。 30你要尽心、尽性、尽意、尽力爱主—你的上帝。’ 31第二是:‘要爱邻如己。’再没有比这两条诫命更大的了。” 32那文士对耶稣说:“好,老师,你说得对,上帝是一位,除了他以外,再没有别的了; 33并且尽心、尽智、尽力爱他,又爱邻如己,要比一切燔祭和祭祀好得多。” 34耶稣见他回答得有智慧,就对他说:“你离上帝的国不远了。”从此以后,没有人敢再问他什么。

基督与大卫的关系

(太22.41-46;路20.41-44)

35耶稣在圣殿里教导人,问他们说:“文士怎么说基督是大卫的后裔呢? 36大卫被圣灵感动,说:
  ‘主对我主说:
  你坐在我的右边,
  等我把你的仇敌放在你脚下。’
37大卫亲自称他为主,他怎么又是大卫的后裔呢?”一大群的人都喜欢听他。

谴责文士

(太23.1-36;路20.45-47)

38他在教导的时候,说:“你们要防备文士。他们好穿长袍走来走去,喜欢人们在街市上向他们问安, 39又喜爱会堂里的高位,宴席上的首座。 40他们侵吞寡妇的家产,假意作很长的祷告。这些人要受更重的惩罚!”

寡妇的奉献

(路21.1-4)

41耶稣面向圣殿银库坐着,看众人怎样把钱投入银库。有好些财主投了许多钱。 42有一个穷寡妇来,投了两个小文钱,就是一个大文钱 43耶稣叫门徒来,对他们说:“我实在告诉你们,这穷寡妇投入银库里的比众人所投的更多。 44因为,众人都是拿有余的捐献,但这寡妇,虽然自己不足,却把她一生所有的全都投进去了。”