12

Ẩn dụ về những người thuê vườn nho

(Ma-thi-ơ 21:33-46; Lu-ca 20:9-19)

1Đức Chúa Jêsus bắt đầu dùng ẩn dụ nói với họ: “Người kia trồng một vườn nho, rào chung quanh, đào hầm ép rượu, xây một tháp canh, rồi cho những người trồng nho thuê, và đi qua một xứ khác. 2Đến mùa, chủ vườn sai một đầy tớ đến gặp những người trồng nho để thu một phần hoa lợi từ vườn nho. 3Nhưng chúng bắt đầy tớ, đánh đập rồi đuổi về tay không. 4Người chủ lại sai một đầy tớ khác đến, chúng đánh vào đầu và nhục mạ anh ta. 5Người chủ sai tiếp một đầy tớ khác đến thì họ giết đi. Nhiều đầy tớ khác cũng bị đối xử như vậy, người thì bị đánh, kẻ thì bị giết. 6Chủ vườn chỉ còn một người, đó là con trai một yêu dấu của mình. Cuối cùng, ông sai con mình đi, tự nhủ rằng: ‘Chúng sẽ kính nể con trai ta!’ 7Nhưng bọn trồng nho đó bàn với nhau: ‘Đây là đứa con thừa kế. Nào, hãy giết nó đi thì gia tài của nó sẽ thuộc về chúng ta.’ 8Chúng bắt người con trai ấy, giết đi và ném ra ngoài vườn nho. 9Vậy, chủ vườn nho sẽ làm gì? Ông sẽ đến diệt những kẻ trồng nho đó, rồi giao vườn nho cho những người khác. 10Các ngươi chưa từng đọc lời Kinh Thánh nầy sao:
  ‘Hòn đá bị thợ xây loại ra,
   Đã trở nên đá góc nhà;
  11Đây là việc Chúa làm,
   Và ấy là sự diệu kỳ trước mắt chúng ta’?”
12Các nhà lãnh đạo Do Thái giáo muốn tìm cách bắt Ngài, vì biết Ngài dùng ẩn dụ ấy ám chỉ họ. Nhưng họ lại sợ dân chúng nên bỏ Ngài mà đi.

Đức Chúa Trời và Sê-sa

(Ma-thi-ơ 22:15-22; Lu-ca 20:20-26)

13Sau đó, họ sai mấy người thuộc phái Pha-ri-si và phe Hê-rốt đến gặp Đức Chúa Jêsus để gài bẫy Ngài trong lời nói. 14Họ đến nói với Ngài: “Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy là người chân chính, không vị nể ai; vì Thầy không nhìn bề ngoài của con người, nhưng dạy đường lối Đức Chúa Trời cách trung thực. Vậy, việc nộp thuế cho Sê-sa có đúng luật không? Chúng tôi có phải nộp hay không?” 15Biết được thái độ đạo đức giả của họ, Ngài bảo: “Tại sao các ngươi thử Ta? Hãy đem cho Ta xem một đồng đơ-ni-ê.” 16Họ đem cho Ngài một đồng tiền. Ngài hỏi: “Hình và hiệu nầy của ai?” Họ trả lời: “Của Sê-sa.” 17Đức Chúa Jêsus phán: “Hãy trả cho Sê-sa những gì của Sê-sa, và hãy trả cho Đức Chúa Trời những gì của Đức Chúa Trời.” Họ vô cùng kinh ngạc về Ngài.

Chất vấn về sự sống lại

(Ma-thi-ơ 22:23-33; Lu-ca 20:27-40)

18Một số người thuộc phái Sa-đu-sê, là những người nói rằng không có sự sống lại, đến hỏi Ngài: 19“Thưa Thầy, Môi-se đã ban cho chúng tôi luật nầy: ‘Nếu một người có anh qua đời, để vợ lại nhưng không có con, thì người ấy phải lấy vợ góa đó để có con nối dõi cho anh mình.’ 20Có bảy anh em kia, người anh cả cưới vợ, rồi chết, không có con. 21Người thứ hai lấy vợ góa ấy, rồi cũng chết không có con; người thứ ba cũng vậy. 22Cả bảy người đều không để lại đứa con nào. Sau cùng, người đàn bà cũng chết. 23Lúc sống lại, người đàn bà đó sẽ là vợ của ai? Vì cả bảy người đều đã lấy nàng làm vợ.” 24Đức Chúa Jêsus đáp: “Có phải do không hiểu biết Kinh Thánh và quyền năng của Đức Chúa Trời mà các ngươi đã sai lầm chăng? 25Vì khi từ cõi chết sống lại, người ta không cưới vợ cũng chẳng lấy chồng, nhưng sẽ như thiên sứ trên trời vậy. 26Còn việc người chết được sống lại, các ngươi chưa đọc câu chuyện về bụi gai trong sách Môi-se sao? Vì sao Đức Chúa Trời đã phán với ông, ‘Ta là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, Đức Chúa Trời của Gia-cốp’? 27Ngài không phải là Đức Chúa Trời của kẻ chết, nhưng của người sống. Thật các ngươi sai lầm nghiêm trọng.”

Điều răn quan trọng nhất

(Ma-thi-ơ 22:34-40; Lu-ca 10:25-28)

28Một trong các thầy thông giáo đến gần, nghe Đức Chúa Jêsus và người Sa-đu-sê tranh luận với nhau, thấy Đức Chúa Jêsus đối đáp hay, nên hỏi Ngài: “Trong các điều răn, điều nào quan trọng nhất?” 29Đức Chúa Jêsus đáp: “Điều răn quan trọng nhất là, ‘Hỡi Y-sơ-ra-ên, hãy lắng nghe, Chúa, Đức Chúa Trời chúng ta là Chúa duy nhất. 30Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết tâm trí, hết sức lực mà kính mến Chúa là Đức Chúa Trời ngươi.’ 31Điều thứ hai là: ‘Ngươi phải yêu người lân cận như chính mình.’ Không có điều răn nào lớn hơn hai điều nầy.” 32Thầy thông giáo nói: “Thưa Thầy, thật đúng như Thầy nói, Đức Chúa Trời chỉ có một, ngoài Ngài chẳng có Đấng nào khác. 33Thật vậy, kính mến Chúa hết lòng, hết trí, hết sức, và yêu người lân cận như chính mình, còn quan trọng hơn việc dâng mọi tế lễ toàn thiêu và các tế lễ khác.” 34Thấy người ấy trả lời khôn ngoan, Đức Chúa Jêsus nói: “Ngươi không xa vương quốc Đức Chúa Trời đâu.” Sau đó không còn ai dám hỏi Ngài nữa.

Đấng Christ và vua Đa-vít

(Ma-thi-ơ 22:41-46; Lu-ca 20:41-44)

35Khi đang giảng dạy trong đền thờ, Đức Chúa Jêsus đặt câu hỏi: “Làm sao các thầy thông giáo lại có thể nói Đấng Christ là con Đa-vít? 36Chính Đa-vít được Đức Thánh Linh cảm thúc, đã nói rằng:
  ‘Chúa phán với Chúa tôi:
  Hãy ngồi bên phải Ta,
   Cho đến khi Ta đặt các kẻ thù Con dưới chân Con.’
37Chính Đa-vít gọi Ngài là Chúa, vậy làm sao Ngài là con vua ấy được?” Đoàn dân đông lắng nghe Ngài một cách thích thú.

Cảnh giác đối với các thầy thông giáo

(Ma-thi-ơ 23:1-36; Lu-ca 20:45-47)

38Trong lúc dạy dỗ, Ngài nói: “Hãy đề phòng các thầy thông giáo, là những người ưa mặc áo dài đi dạo, thích được người ta chào mình nơi phố chợ, 39muốn ngồi ghế quan trọng nhất trong các nhà hội và chỗ danh dự trong các buổi tiệc. 40Họ nuốt nhà của các bà góa mà giả bộ cầu nguyện dài dòng. Họ sẽ bị phán xét nặng hơn.”

Sự dâng hiến của một bà góa

(Lu-ca 21:1-4)

41Đức Chúa Jêsus ngồi đối diện với thùng lạc hiến, và quan sát dân chúng khi họ bỏ tiền vào thùng. 42Nhiều người giàu bỏ vào rất nhiều tiền. Cũng có một bà góa nghèo đến bỏ vào thùng hai đồng tiền nhỏ, trị giá một phần tư xu. 43Ngài gọi các môn đồ đến và bảo: “Thật, Ta bảo các con, bà góa nghèo nầy đã bỏ tiền vào thùng lạc hiến nhiều hơn tất cả những người khác. 44Vì những người khác lấy tiền dư bạc thừa mà dâng; còn bà góa nầy, rất nghèo túng nhưng đã dâng hết những gì mình có, là tất cả những gì để nuôi sống mình.”