3

Tội lỗi của Ni-ni-ve gây nên sự hủy hoại

1 Khốn thay cho thành đổ máu! Nó đầy dẫy những sự dối trá và cường bạo, cướp bóc không thôi. 2 Người ta nghe tăm roi, tiếng ầm của bánh xe; ngựa thì phóng đại, xe thì chạy mau. 3 Những lính kỵ sấn tới; gươm sáng lòe, giáo nhấp nháng. Có đoàn đông kẻ bị giết, có từng đống thây lớn, xác chết nhiều vô số! Người ta vấp ngã trên những thây! …
4 Đó là vì cớ rất nhiều sự dâm đãng của con đĩ tốt đẹp khéo làm tà thuật ấy; nó bán các nước bởi sự dâm đãng, và bán các họ hàng bởi sự tà thuật. 5 Đức Giê-hô-va vạn quân phán: Nầy, ta nghịch cùng ngươi; ta lột áo xống ngươi, phô bày sự trần truồng ngươi ra cho các dân tộc, và tỏ sự xấu hổ ngươi ra cho các nước. 6 Ta sẽ ném sự ô uế gớm ghiếc của ngươi trên ngươi, làm cho ngươi nên khinh hèn, làm trò cho mọi người xem. 7 Xảy ra có ai thấy ngươi thì sẽ lánh xa và nói rằng: Ni-ni-ve đã hoang vu! Ai sẽ có lòng thương xót người? Ta bởi đâu tìm cho ngươi những kẻ yên ủi?
8 Ngươi muốn hơn Nô-A-môn ở giữa các sông, nước bọc chung quanh, lấy biển làm đồn lũy, lấy biển làm vách thành hay sao? 9 Ê-thi-ô-bi và Ê-díp-tô là sức mạnh vô cùng của nó. Phút và Li-by là kẻ cứu giúp ngươi. 10 Dầu vậy, chính nó cũng đã bị đày khỏi đất mình; bị bắt đi làm phu tù; con cái nó cũng đã bị nghiền nát nơi ngã ba các đường phố. Người ta đã ném thăm trên các kẻ cả nó, và các quan trưởng nó đều bị mang xiềng.
11 Ngươi cũng vậy, ngươi sẽ mê man vì say, sẽ được ẩn náu, và tìm nơi vững bền vì cớ kẻ thù. 12 Hết thảy những đồn lũy ngươi như cây vả có trái chín đầu mùa, hễ lung lay thì rụng xuống trong miệng của kẻ muốn ăn nó. 13 Nầy, dân sự ngươi là đàn bà ở giữa ngươi. Các cửa thành của đất ngươi sẽ mở rộng cho quân thù ngươi; lửa đã thiêu nuốt những then ngươi!
14 Ngươi khá múc nước để phòng cơn vây hãm, làm vững chắc đồn lũy ngươi. Khá đạp bùn, nhồi đất sét, và xây lại lò gạch! 15 Tại đó lửa sẽ thiêu ngươi, gươm sẽ diệt ngươi, nuốt ngươi như cào cào vậy, ngươi khá nhóm lại đông như cào cào, nhiều như châu chấu! 16 Ngươi đã thêm kẻ buôn bán ngươi nhiều ra như sao trên trời; cào cào đã cắn phá hết rồi trốn đi. 17 Các quan trưởng ngươi như cào cào, các quan tướng ngươi như bầy châu chấu đậu trên hàng rào trong khi trời lạnh, đến chừng mặt trời mọc, nó đi mất, người ta không biết nó ở đâu.
18 Hỡi vua A-si-ri, những kẻ chăn của ngươi ngủ rồi! Những kẻ sang trọng của ngươi đều yên nghỉ; dân sự ngươi tan lạc nơi các núi, không ai nhóm họp chúng nó lại. 19 Vết thương ngươi không thuốc chữa, dấu vít ngươi rất hiểm nghèo; phàm kẻ nghe nói về ngươi đều vỗ tay trên ngươi; vì ai là kẻ chẳng từng chịu luôn sự hung ác của ngươi!

3

The Woe of Nineveh

  1Woe to the bloody city!
   It is all full of lies and robbery.
   Its victim never departs.
   2The noise of a whip
   And the noise of rattling wheels,
   Of galloping horses,
   Of clattering chariots!
   3Horsemen charge with bright sword and glittering spear.
   There is a multitude of slain,
   A great number of bodies,
   Countless corpses—
   They stumble over the corpses—
   4Because of the multitude of harlotries of the seductive harlot,
   The mistress of sorceries,
   Who sells nations through her harlotries,
   And families through her sorceries.
  5“Behold, I amagainst you,” says the Lord of hosts;
   “I will lift your skirts over your face,
   I will show the nations your nakedness,
   And the kingdoms your shame.
   6I will cast abominable filth upon you,
   Make you vile,
   And make you a spectacle.
   7It shall come to pass that all who look upon you
   Will flee from you, and say,
   ‘Nineveh is laid waste!
   Who will bemoan her?’
   Where shall I seek comforters for you?”
  8Are you better than No Amon
   That was situated by the River,
   That had the waters around her,
   Whose rampart was the sea,
   Whose wall was the sea?
   9Ethiopia and Egypt were her strength,
   And it was boundless;
   Put and Lubim were your helpers.
   10Yet she was carried away,
   She went into captivity;
   Her young children also were dashed to pieces
   At the head of every street;
   They cast lots for her honorable men,
   And all her great men were bound in chains.
   11You also will be drunk;
   You will be hidden;
   You also will seek refuge from the enemy.
  12All your strongholds arefig trees with ripened figs:
   If they are shaken,
   They fall into the mouth of the eater.
   13Surely, your people in your midst are women!
   The gates of your land are wide open for your enemies;
   Fire shall devour the bars of your gates.
  14Draw your water for the siege!
   Fortify your strongholds!
   Go into the clay and tread the mortar!
   Make strong the brick kiln!
   15There the fire will devour you,
   The sword will cut you off;
   It will eat you up like a locust.
  Make yourself many—like the locust!
   Make yourself many— like the swarming locusts!
   16You have multiplied your merchants more than the stars of heaven.
   The locust plunders and flies away.
   17Your commanders are like swarming locusts,
   And your generals like great grasshoppers,
   Which camp in the hedges on a cold day;
   When the sun rises they flee away,
   And the place where they are is not known.
  18Your shepherds slumber, O king of Assyria;
   Your nobles rest in the dust.
   Your people are scattered on the mountains,
   And no one gathers them.
   19Your injury has no healing,
   Your wound is severe.
   All who hear news of you
   Will clap their hands over you,
   For upon whom has not your wickedness passed continually?